Khi thuật lại câu chuyện, nhiều người còn không khỏi rùng mình.
Tháng 10 – tháng của ma quỷ đã đến với lễ hội Halloween chờ đón. Cùng “khởi động” sớm một chút với 5 mẩu chuyện rùng rợn có thật dưới đây nào!
#1 Những “kẻ bắt cóc” quái lạ
Em họ tôi bị bắt cóc hồi nó được 2 hay 3 tuổi gì đấy. Lúc đó, gia đình em tôi sống ở một thành phố lớn. Em tôi đang chơi ngoài sân với anh trai và chị trông trẻ, và rồi đột nhiên nó bị tóm đi và quẳng vào một chiếc xe van rồi biến mất dạng từ đó. Một người hàng xóm ngồi trong xe ô tô thấy cảnh đó đã vội bám theo chiếc xe nhưng vô ích.
Dì và dượng tôi báo sự việc cho phía cảnh sát, tuy nhiên phía cảnh sát khuyên rằng đừng hi vọng quá nhiều. Kì lạ là, cũng vào đêm hôm ấy, em họ tôi được mang trả lại ở ngoài sân! Khi dì dượng tôi hỏi em tôi rằng chuyện gì đã xảy ra thì họ hết sức sửng sốt khi những “kẻ bắt cóc” chỉ đưa em tôi dạo quanh thành phố, cho bé rất nhiều bánh kẹo, đồ chơi rồi trả bé về nhà!
#2 Đừng đôi co trên mạng xã hội, nếu không…
Tôi dính vào một vụ cãi vã không đâu vào đâu với một người lạ trên Reddit. Anh ta/cô ta gửi tin nhắn riêng cho tôi. Và bạn biết nội dung tin nhắn là gì không? Địa chỉ nhà tôi và bức ảnh chụp nhà tôi từ bên ngoài! Tôi vội vã tạo tài khoản Reddit mới ngay sau đó…
#3 Ai ngồi giữa rừng vắng?
Tôi hay đi bộ xuyên những khu vực hẻo lánh. Lần đó tôi đi bộ ở Pennsylvania, không trên một con đường mòn mà cứ băng rừng mà đi. Bỗng dưng, tôi thấy một người đàn ông cách tôi khoảng 60m, đang ngồi trên một khúc gỗ. Anh ta ngồi bất động ở đấy, mặc một chiếc quần jeans và áo hoodie trùm mũ che kín gương mặt, và nhìn tôi! Tôi vẫy tay. Anh ta không vẫy tay lại. Tôi bước đến, vẫy tay lần nữa và gọi to: “Ồ, tôi không ngờ lại gặp ai đó ở đây đấy”. Vẫn không có lời hồi đáp.
Tôi bắt đầu chuyển sang lo lắng, nhưng bạn biết đấy, tôi “lỡ dại” chào rồi nên cứ bước lại gần thôi. Rồi tôi để ý thấy vài điều kì lạ, như các tảng đá được xếp vây thành vòng tròn và vài mẩu quần áo rách rải rác trên các cành cây.
Tôi chỉ còn cách anh ta chừng 3 mét thôi và chiếc mũ hoodie đột nhiên trượt khỏi đầu anh ta, khiến tôi một phen hồn vía lên mây.
“Anh ta” là một con ma-nơ-canh. Ngồi đấy, mặc quần áo, xung quanh là những tảng đá được xếp vòng tròn và quần áo rách treo trên cành cây!
#4. Xin đừng hỏi nữa!
Lúc tôi khoảng 17 tuổi, tôi tham dự một buổi gặp gỡ của tổ chức Narcotics Anonymous – một tổ chức phi lợi nhuận. Tôi tự lái xe đến buổi gặp gỡ buổi sáng hôm ấy.
Sau buổi gặp gỡ, một người đàn ông tiếp cận tôi và hỏi tôi có muốn “làm chuyện ấy” với ông ta không. Quái lạ là ông ta đi với vợ nữa cơ! Chẳng nhớ ai trong số hai người họ đã nói với tôi rằng bà ấy là người khuyết tật và không có khả năng “chăn gối”.
Tôi liên tục nói không, còn ông ta cứ ép buộc tôi. Ông ta cứ lải nhải rằng vợ ông ta không có ý kiến gì với chuyện này cả. Ông ta thật sự muốn tôi đi với ông ta.
Tôi đành phải vội vã chui vào xe mình và lái đi ngay. Tôi không nhớ mình có gặp lại ông ta lần nào sau đó nữa không. Cũng có thể cặp vợ chồng đó đang nói thật, nhưng tôi không thể nào ngăn được suy nghĩ rằng cặp đôi đó có thể là… hai tên sát nhân hàng loạt điên khùng nào đó thì sao?
#5 Anh ta nhìn gì vậy?
Tôi đang trên đường đi dọc hành trình đất nước một mình và hướng về miền Tây. Tôi đi một mình chẳng qua là vì không muốn tốn tiền và thời gian ở nhà nghỉ, trong khi tôi có thể đánh một giấc ngon lành trong xe.
Lúc ấy là khoảng 11 hay 12 giờ đêm, tôi dừng ở một trạm dừng chân tại một nơi khá hẻo lánh (tôi đoán là Louisiana hay gì đấy), và theo những gì tôi biết thì khu dân cư gần nhất cách tôi khoảng 32km, một thị trấn nhỏ khoảng 300 hộ dân.
Tôi không biết cái gì đã đánh thức tôi dậy, nhưng khi mở mắt ra, tôi hết hồn khi thấy một người đàn ông đứng trước kính chắn gió nhìn chằm chặp vào bên trong xe tôi (tôi đoán anh ta là thành phần bất hảo dựa trên cách ăn mặc). Lúc ấy, xung quanh chẳng có xe nào ngoại trừ một chiếc xe cần cẩu to tướng. Tôi không biết anh ta làm gì ở đây, vào lúc 3 giờ sáng như thế này, nhưng tôi sợ muốn chết, bởi đây là đường cao tốc và xung quanh chẳng có ai hết! Không một ai luôn!
Tay nọ cố gắng mở cửa xe tôi trong khi tôi ngồi chết cứng ở đấy. Rồi anh ta bỏ đi, không biết là tôi đã thức giấc. Ngay khi anh ta vừa bỏ đi, tôi vội vã khởi động máy rồi lái xe đi ngay. Nếu hôm ấy tôi quên khóa cửa xe, chẳng biết chuyện kinh dị gì sẽ xảy ra nữa…