Mai ngồi đờ đẫn ôm lấy chồng như kẻ mất hồn. Nhìn cô ai cũng xót xa, run rẩy khi nghĩ về sự mong manh của thứ gọi là hôn nhân và hạnh phúc.
Trường và Mai thích nhau từ hồi còn học cấp 3, khi đó cả hai chỉ dám nhìn nhau lấm lét chứ không được mạnh bạo như bây giờ. Tình yêu của họ bắt đầu từ những ánh mắt vụng trộm đến lá thư tay đưa vội, nhưng sau này nó lại khiến bao người ngưỡng mộ. Vì năm này qua năm khác họ vẫn thấy hai người nắm tay song hành bên nhau cho dù yêu xa hay yêu gần, khi khó khăn hay hạnh phúc.
9 năm là 1 quãng thời gian có thể nói là dài cho 1 tình yêu đẹp. Có những ngày học xa nhau cả hai nhớ thương đến mức khóc ướt hết gối. Ngày ngày Trường đi làm thêm chỉ mong gom góp được chút tiền xe để có thể về Hà Nội gặp Mai. Những đêm cả hai đạp xe lang thang khắp phố phường, hà hơi nắm lấy tay nhau trong đêm đông buốt giá có lẽ cả đời này cả 2 sẽ chẳng thể nào quên được.
Ngày Mai ốm phải nhập viện nằm mêm man cả tháng, thậm chí lên cơn co giật rồi nhớ nhớ quên quên. Trường là người luôn ở bên, anh vẫn tự hứa với mình dù Mai khỏe mạnh hay ốm đau thì anh cũng nhất định sẽ cưới cô làm vợ.
Bố mẹ Mai rất quý mến Trường và ngược lại bố mẹ Trường lại không thích cô con dâu này vì họ bảo hai đứa không hợp tuổi lấy về Trường sẽ khó làm ăn. Hơn nữa Mai lại hay ốm đau nên họ sợ con trai họ sẽ khổ.
Ra trường cả hai đi làm được hơn 3 năm, công việc đã ổn định cứ ngỡ bố mẹ anh sẽ đổi ý, nhưng phải đấu tranh và trải qua bao nhiêu cửa ải cuối cùng họ mới được gật đầu cho cưới. Khỏi phải nói Mai và Trường đã hạnh phúc nhiều đến cỡ nào.
Trường chỉ muốn nhanh chóng rước người yêu về nhà làm vợ, anh sẽ phấn đầu và cố gắng thật nhiều để đem lại hạnh phúc cho người con gái anh yêu. Mai cũng hào hứng không kém.
Rồi đám cưới họ diễn ra vào đúng dịp gần Tết, lúc đó bạn bè cũng về gần đông đủ. Ai nấy đều vui mừng cho hạnh phúc của 2 người, Mai lộng lẫy xinh đẹp trong bộ váy cưới còn Trường bảnh bao trong vest sang trọng. Nắm tay vợ Trường ghé tai hứa hẹn:
– Anh sẽ luôn yêu và đối xử tốt với em. Hãy tin anh, em nhé.
Mai mỉm cười hạnh phúc, con gái lấy được người mình yêu và yêu mình thì còn gì mãn nguyện hơn. Đêm tân hôn họ đã có 1 đêm ngọt ngào bên nhau, Trường ôm vợ thật chặt vào lòng nói bao lời hứa hẹn.
Sáng 29 Tết, khi đang đi đưa vợ đi chợ thì anh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Họ bảo có nhiều ca cấp cứu quá lại thiếu người nên gọi Trường lên giúp. Mai bảo với chồng:
– Tính mạng con người là quan trọng anh cứ đi đi.
– Vậy em chịu khó sắm sửa với mẹ nhé, anh đi chút rồi anh về.
– Dạ, anh đi cẩn thận nhé.
– Anh biết rồi… mà vợ này.
– Dạ, sao anh?
– Anh yêu em.
Mai mỉm cười hạnh phúc ôm chồng 1 cái rồi anh lên đường. Chiều đó cô ngóng chồng mãi, xong 3 ca cấp cứu Trường vội lấy xe về nhà. Trên đường đi thấy họ bán nhiều hoa anh còn ghé mua 1 bó to để tặng vợ.
Khi anh đang hào hứng đi về thì bỗng dưng bị 1 chiếc ô tô từ đâu lao tới bất ngờ đâm vào mình. Nghe tin chồng bị tai nạn, Mai ngất lịm ngay tại chỗ tỉnh dậy cô ú ớ gọi tên chồng nhưng anh đã ra đi mãi mãi.
– Anh tỉnh lại đi, anh nói sẽ luôn yêu thương và bảo vệ em cơ mà. Sao giờ anh lại nằm im thế này, em còn chưa nấu cơm cho anh ăn, còn chưa được làm vợ anh lấy 1 ngày cơ mà. Dậy đi anh, mình mới làm vợ chồng được 1 ngày, anh và em còn chưa đi trăng mật, mình còn phải sinh con, còn phải làm nhiều việc cùng nhau cơ mà. Anh đừng ích kỷ như thế, sao anh lại bỏ rơi em, tại sao?
Nghe tiếng khóc của Mai ai cũng đau xé lòng:
– Dậy đi mà anh, em xin anh đấy. Mai là 30 Tết, anh phải đón giao thừa cùng em chứ, anh ơi, anh dậy đi.
Mai cứ ngồi đờ đẫn ôm lấy xác chồng, mọi người đòi tắm rửa cho Trường để nhập quan nhưng Mai nói:
– Để anh ấy dậy rồi con sẽ tắm cho chồng con. Bây giờ anh ấy mệt nên đang ngủ tý thôi.
Nhìn Mai không ai kìm nổi nước mắt, 30 Tết người ta sum vầy bên gia đình còn với đại gia đình Mai thì đó là ngày đau đớn nhất. Cô ngất lên ngất xuống khi đưa tang chồng, lúc người ta cho quan tài Trường xuống hố. Mai cũng lao xuống theo, cô cứ nằm ôm lấy quan tài rồi hét lên:
– Mọi người hãy chôn con với anh ấy cùng 1 chỗ đi, con xin mọi người đấy. Anh ấy đi rồi còn sống còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Kể từ ngày chồng mất, Mai như kẻ mất hồn. Cô như biến thành người khác lúc điên lúc tỉnh. Mỗi lúc có ai vào viện thăm cô lại cười nói:
– Chồng cháu làm bác sĩ đấy, anh ấy đang khám bệnh cho bệnh nhân. Bác chờ tý chồng cháu sắp về rồi.
Nhìn cô ai cũng đau đớn xót xa không cầm nổi nước mắt. 9 năm yêu thương, chờ đợi, hi sinh giờ cưới nhau về được 1 ngày vợ chồng đã âm dương cách biệt. Thế mới nói cuộc sống này mong manh lắm, con người chẳng biết sống chết lúc nào. Vậy nên những ai đã có vợ, có chồng thì hãy biết trân quý lấy gia đình của mình, đừng dại dột tốn công sức phí thời gian bồ bịch hay ngoại tình làm gì. Đừng để mất rồi mới biết trân quý vì khi đó mọi thứ đã quá muộn màng rồi.
Theo Thể Thao Xã Hội
Video: Cứu 1 mạng người phúc đẳng Hà sa. Hãy tham gia giao thông một cách có “tình người” khi thấy xe cứu thương!