Tôi và Diễm vốn là bạn học từ thời cấp 3, lúc ấy hai đứa cũng đã có cảm tình với nhau rồi nhưng chưa dám công khai vì sợ bố mẹ ngăn cản do đang đi học. Tới khi cả hai cùng đỗ đại học và học cạnh nhau chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò.
Bố mẹ Diễm ở quê làm ruộng, nhà khá nghèo nên nửa ngày đi học nửa ngày em lại đi làm thêm kiếm tiền. Nhưng rồi trong một lần đi làm thêm Diễm bị ngất và phrải đưa vào viện cấp cứu. Sau lần đó bác sĩ phát hiện Diễm mắc bệnh và yêu cầu phải được nghỉ ngơi sử dụng thuốc đều đặn, không được làm việc quá sức nếu không muốn phải dừng việc học lại.
Diễm lo lắng không dám nói chuyện với bố mẹ ở quê vì gia đình cô quá nghèo, ngay cả chi phí nuôi con gái học đại học bố mẹ Diễm cũng không kham nổi, giờ cô lại bệnh tật thế này thì biết lấy tiền đâu. Thương bạn gái, không nỡ để em nghỉ học giữa chừng và cũng không muốn nhìn thấy cô ấy héo hon vì bệnh tật vậy là từ đó tôi bắt đầu lao vào kiếm tiền làm thêm để nuôi người yêu.
Bản thân tôi không phải công tử giàu có nhưng bố mẹ đều là viên chức nên từ bé chẳng phải lo lắng hay làm một việc vì. Tiền học bố mẹ cũng gửi đều đặn chưa bao giờ để tôi phải thiếu. Vậy mà từ ngày quyết định đi làm nuôi bạn gái ăn học và lo tiền thuốc cho Diễm tôi đã phải làm đủ nghề, từ bồi bàn phục vụ cho đến bốc vác thuê phụ hồ. Những ngày đầu đi làm chưa quen về nhà tôi đau nhừ khắp người, chân tay tóe máu, nhưng nghĩ tới bạn gái nên tôi lại thêm quyết tâm.
Tiền bố mẹ gửi lên từ đầu tháng thì tôi dành đưa cho Diễm chi tiêu trước, còn sinh hoạt của tôi thì đợi lấy tiền đi làm thêm. Nhiều khi giữa tháng mới lấy được tiền nên chuyện tôi phải ăn mì gói cả tuần là bình thường. Nhưng tuyệt đối không bao giờ tôi để Diễm thấy điều đó, bố mẹ gọi điện lên tôi vẫn bảo con sống tốt.
Có lần tôi súyt chút nữa thì tôi bị đuổi học vì đóng học phí muộn, do tiền mẹ cho thì tôi đã đưa một nửa cho Diễm mua thuốc. May mà anh chủ chỗ tôi làm thêm tốt bụng thương tình cho tôi ứng trước 2 tháng lương liền rồi vay mượn bạn bè nên đóng kịp. Cứ thế tôi cố gắng làm mọi thứ giúp đỡ bạn gái, Diễm cũng yêu thương tôi hết lòng và lúc nào cũng nói cô ấy mắc nợ tôi.
Cuối cùng hai đứa cũng tốt nghiệp ra trường, hai đứa lại đưa nhau tới bệnh viện khám định kì. Và khi bác sĩ thông báo bệnh tình của Diễm đã thuyên giảm nhiều thì chúng tôi sung sướng tột độ, tôi đã dự định sau khi tìm được việc làm sẽ công khai chuyện hai đứa với bố mẹ và Diễm cũng đồng ý.
Thế nhưng điều tôi không thể ngờ tới đó là ngày Diễm có việc làm cũng chính là ngày cô ấy có ý định xa rời tôi. Diễm lấy lý do bận công việc nên chúng tôi ít gặp nhau hơn, tôi thì vẫn chưa tìm được việc phù hợp với ngày học nên vẫn cứ đi làm thêm như trước, quần áo vôi vữa về nhà nên nhiều lúc ngại bẩn cũng không tới phòng người yêu.
Diễm đi làm được 2 tháng thì tôi cũng nhận được kết quả của buổi phỏng vấn và tôi đã trúng tuyển. Muốn bạn gái là người đầu tiên biết tin vui này nên tôi phi ngay tới công ty Diễm để báo kết quả cho em. Tôi đợi gần 2h đồng hồ thì em mới hết giờ làm, nhưng vừa thấy Diễm bước ra tôi định cất tiếng gọi em thì bất ngờ đã thấy chiếc xe SH đỗ ngay trước mặt . Và em ngồi trên xe cùng người đàn ông đó ôm eo rất tình tứ. Chiếc xe phóng đi tôi cứ đứng đó như pho tượng, tiếng gọi em vẫn chưa thoát ra khỏi đầu môi.
Lúc ấy tôi mới biết anh phó phòng mà Diễm hết lời ca ngợi chính là người đàn ông có chiếc xe sang trọng ấy. Đau đớn vô hạn tôi lên xe bước về phòng trọ rồi nằm vật ra giường. Suốt buổi tối ấy tôi suy nghĩ rất nhiều, có lẽ nào tôi đã đặt tình yêu và niềm tin của mình nhầm chỗ rồi sao? Không thể nào được, tôi không tin người con gái tôi yêu lại như thế, tôi quyết định thử lòng Diễm một lần.
Ngày hôm sau tôi vẫn tỏ ra bình thường rồi tối đó hẹn Diễm đi chơi và em cũng đồng ý. Tôi cố tình đưa Diễm về nhà rất muộn và không muốn rời đi ngay mà cứ nán lại thêm, để rồi lúc hai đứa hôn tạm biệt nhau ra về tôi quyết định làm tới. Đây không phải là lần đầu tiên của hai đứa với nhau nhưng lần nào chúng tôi cũng phòng hộ đàng hoàng vì sợ có bầu ngoài ý muốn.
Nhưng lần này Diễm có vẻ khó chịu không muốn chiều tôi như mọi khi. Tôi kệ cứ đẩy em ra giường và Diễm đành phải chịu nhưng em bắt tôi dùng bao, tôi bảo:
– Không cần đâu em nếu có bầu thì mình cưới ngay, giờ chúng mình ra trường rồi mà chắc bố mẹ cũng không cấm đâu.
– Không, chúng mình không thể cưới được đâu – Diễm đẩy tôi ra.
– Tại sao?
– Em không muốn…
– Em không muốn cưới anh vì em muốn cưới cái thằng phó phòng kia đúng không?
– Vì anh ấy có thể lo được cho em và gia đình em sau này.
– Nó có tiền anh cũng có tiền, bố mẹ anh vừa mua chung cư cho anh rồi này.
Vừa nói tôi vừa móc trung túi quần đưa cái “của quý” đó ra khoe Diễm không ngờ mắt em sáng lên. “Trời ơi đây là sổ đỏ căn chung cư đó sao. Bố mẹ mua cho anh thật sao? Vậy chắc chắn có bầu bố mẹ sẽ làm đám cưới cho ngay anh nhỉ, thế thì mình không còn gì đê lo nữa rồi”. Vừa nói Diễm vừa ôm chặt lấy tôi, nhưng thực lòng lúc đó tôi chẳng còn cảm giác gì dù bạn gái đang không mảnh vải trên người:
“Tự nhiên anh hết hứng rồi, em tự mặc quần áo vào đi nhé. Là anh thử em thôi, hóa ra 4 năm anh vất vả cực nhọc lo cho em cũng chẳng bằng một cái sổ đỏ này. Thôi em cứ cố gắng mà bám lấy anh phó phòng của em đi, anh sáng mắt ra rồi chẳng ngu mãi nữa đâu”.
Nói rồi tôi kéo khóa quần lên và ra về bỏ mặc Diễm đứng đó gào thét. Hi sinh hết lòng cuối cùng để nhận lại cái kết đắng chát thế này đây.
Nguồn Blogtamsu