“Sợ khi đi sinh không có ai đi cùng, mình đã quyết định nhắn tin cho ba bé nhưng không một lời hồi âm…”
“Single mom” đúng là không đơn giản chút nào nhưng từ ngày quyết định làm mẹ đơn thân, động lực duy nhất của mình là nghĩ về con, cảm nhận những cú đạp, chuyển động của con để làm động lực sống tiếp và cố gắng…
Vậy là con đã đến bên mình được 36 tuần rồi, thời gian nhanh quá. Những ngày đầu mới biết tin có bầu là những ngày dài trong nước mắt và sự đau khổ nhưng sau đó từ ngày quyết định tự mình làm tất cả mà không dựa dẫm vào bất cứ ai, mình đã vùi đầu vào công việc, ngày ngày cố gắng kiếm tiền, tích góp tiền bạc thì thời gian cũng trôi nhanh hơn và bây giờ sắp được gặp thiên thần nhỏ rồi.
Lúc mới biết tin có thai và không được sự thừa nhận của bên gia đình bạn trai, mình đã vô cùng hoang mang. Niềm hy vọng cuối cùng là người ấy sẽ cùng mình đi đến tận chân trời góc bể để bảo vệ tinh yêu cũng không thành. Thời điểm đó mình tưởng mình đã ngã gục, đã không thể tiếp tục sống. Có đôi lúc, ý nghĩ bỏ con đã nẩy ra trong đầu mình nhưng mình không cho phép mình được làm thế. Anh cũng đã đến bên mình, nói ra suy nghĩ của anh ấy: bỏ con và tiếp tục cuộc tình. Mình đã không chấp nhận, đã cố gắng quyết tâm để bảo vệ con và mình chấp nhận từ bỏ mối tình này.
Là sinh viên mới ra trường, mình đã lao vào tìm việc rồi bắt đầu cuộc sống tự lập. Mẹ mất sớm, bố thì bệnh nặng nằm một chỗ vì vậy mình biết là mình chỉ có thể đứng trên đôi chân của chính mình, chẳng cho mình cái quyền được dựa dẫm vào bất cứ ai. Vậy là cuộc sống cứ cuốn đi. Công việc thay đổi cũng nhiều, có khi chỉ làm được 1,2 tuần là lại bỏ vì không phù hợp. May mắn cuối cùng dù bụng đã lùm lùm nhưng mình đã tìm được công việc phù hợp và có thu nhập ổn định.
Tháng ngày qua, vui có, buồn quá, tủi thân cũng có nhưng hạnh phúc thì vô vàn bởi bên mình luôn có một người bạn cùng cố gắng. Cứ mỗi khi giọt nước mắt rơi xuống trong đêm khuya mình lại cố gạt hết mọi suy nghĩ để nghĩ về con yêu rồi lại nói chuyện, lại nựng con… cứ như thế mọi buồn phiền lại đi qua.
Bây giờ đây, mình chỉ mong con trai chào đời khỏe mạnh, đó là ao ước lớn nhất cuộc đời này của mình. Vẫn biết có bố bên cạnh thì thật tốt cho con vậy mà suốt những tháng ngày qua, căn phòng trọ nhỏ chỉ có tiếng mẹ. Từ khi quyết định giữ lại thiên thần bé nhỏ này, mình đã không còn liên lạc với người ấy. Ba bé cũng không quan tâm gì đến sự tồn tại của 2 mẹ con nhưng quả thật không biết lúc trở dạ ai sẽ đưa mình đến bệnh viện nữa…
Vậy là mình đã quyết định nhắn tin cho người đó để nhờ đưa mình đi sinh, vậy nhưng cái mình nhận được đó là không một lời hồi âm. Mình thực sự rất xót xa. Có lẽ việc đi sinh cũng phải học cách đi một mình, chăm con một mình và chỉ một mình mình thôi. Không thể nhờ người ấy một việc gì nữa…
Chỉ còn 4 tuần nữa là được gặp con yêu rồi. Vì kinh tế có hạn nên mình đã xin được khá nhiều đồ cho con mà không mất tiền mua. Mình cũng đã tích góp tiền để sắm sửa những đồ dùng cần thiết nhất. Dù vất vả như thế nào nhưng chỉ mong mình sẽ sinh con khỏe mạnh, tình yêu với con khiến mình chẳng cần gì nữa, chỉ cần vậy là đủ sống rồi…