Tâm sự cay đắng của cô nhân viên Massage 17 tuổi

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Năm nay tôi vừa tròn 17 tuổi,vì gia đình, tôi mới đi làm massage. Bước đầu đời đặt chân vào Đak Lak một người bạn thân đã giới thiệu cho tôi vào làm ở đây.

Thank you for reading this post, don't forget to subscribe!

Một ngày làm 9 ca, ốm không được nghỉ , bị ông chủ cưỡng hiếp.

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Năm nay tôi vừa tròn 17 tuổi,vì gia đình, tôi mới đi làm massage. Bước đầu đời đặt chân vào Đak Lak một người bạn thân đã giới thiệu cho tôi vào làm ở đây. Tôi cũng chẳng am hiểu gì về cái nghề này. Nhưng cuộc sống mà, nghề dạy nghề thôi. Tôi nghĩ đơn giản, làm một hai tháng cố gắng kiếm tiền về mua thuốc chữa bệnh cho mẹ. Nhưng sự thật không dễ dàng tí nào, quá nhiều áp lực so với một cô bé 17 tuổi như tôi…

Qua sự chỉ dẫn của chị em trong chỗ làm, cứ tưởng đâu là massage bình thường, ai ngờ như thế thì không có tiền. Mình phải tập ”thư giãn” nữa’, kiểu 5 – 7 (5 “thư giãn” bằng tay, 7 “thư giãn” bằng miệng). Vì muốn có tiền mình phải chịu. Chỉ vài tháng thôi mà…Cố gắng.

tam-su-cay-dang-myeva-vn1

Lúc mới vào làm thì chủ nói nghe hay lắm, làm đi rồi trả tiền đàng hoàng, ngày nào đưa ngày đó! Làm 1 – 2 ngày đầu thì mỗi “tua” được 100K (100.000 đồng). Tất cả đều là masage + “thư giãn” 7, khách có quá trớn cũng phải chịu. Không phàn nàn, không xin tiền khách. Nhưng vài ngày sau thì ông chủ không trả tiền nữa. Làm một ngày 7 – 8 ca…, có lúc tới 3 – 4h sáng, các bạn nghĩ có còn sức không? Tiền thì không được lấy ngay, nửa tháng mới lấy một lần. Cũng ráng thôi. Có tiền mua thuốc là vui lắm rồi.

Nhưng các bạn không tin nổi đâu. Tôi chịu cực trong nửa tháng chờ đến kỳ lương thì người ta trở mặt. Tổng cộng gần 10 triệu đồng mà ngươi ta đưa có 5 triệu. Chủ bảo tiền còn lại giữ lại làm thế chân, khi nào không làm nữa thì hoàn trả. Nửa tháng sau ổng vẫn giữ lại thêm gần 6 triệu đồng. Thấy làm cực quá mà chủ lại như thế, với lại nhiêu đó cũng đủ tiền mua thuốc cho mẹ rồi, nên tôi xin chủ cho đi về…
Nhưng sự thật không dễ tí nào. Chủ không cho về, lý do đơn giản là “không đủ nhân viên làm”. Kể từ đó, tôi bị kìm chặt chẽ, từ việc ra ngoài, gởi tiền… Ăn đêm cũng có người theo dõi. Không ai dám nói điều này ra ngoài cả, vì sẽ bị bảo kê ở đó đánh. Đánh tàn ác lắm. Sợ lắm.

Để khách phàn nàn lần một lần hai là bị bụp vào mặt rồi. Nhiều người trốn đi, đa số là người miền Tây, đều bị bắt về nhốt vào phòng lấy roi điện đánh, rồi đánh bằng tay chân. Chịu gì nổi. Con gái mà.

Thấy cái gương trước mặt, tôi cũng không dám trốn… Tối về tất cả ngủ ở lại chỗ làm. Tôi muốn mướn phòng ở ngoài thì họ không cho. Họ nói ở ngoài hư, bồ bịch lăng nhăng. Thế đấy, họ bắt ngủ trong phòng 4 đứa, khóa cửa lại luôn, muốn đi tiểu cũng phải chờ đến sáng.

Đám nhân viên của ông chủ từng đánh tôi rồi. Ác lắm. Lý do rất nhỏ cũng bị đánh. Đôi khi nhân viên bị tụi nó lấy điện thoại nhét vào họng, lấy dao rạch trên lưng, cổ…

Đôi khi gọi điện thoại về nhà hỏi thăm mẹ, tôi cũng cố mà tỏ ra khỏe mạnh, mặc dù lúc đó tôi đang ốm: “Con khỏe. Ở trên này người ta rất tốt với con…”. Tôi phải nói dối là đi bán bánh kẹo.

tam-su-cay-dang-myeva-vn2

Ông chủ từng cưỡng hiếp tôi một cách dã man rồi bắt tiếp khách, tất cả những cô gái làm massage ở đây đều phải qua tay ông. Có một vài khách vào massage hỏi nhìều vấn đề, nhưng nhân viên không dám nói sự thật vì nếu khách quen ra kể lại là no đòn luôn!

Có lần tôi nghe ông chủ tuyên bố một câu là nếu nghỉ làm chỗ ổng thì trốn về quê luôn đi, không có chỗ ở trên này nữa đâu. Vì ổng mà biết làm ở đâu là chết luôn! Vì thế tôi sợ lắm. Nhiều lần làm một ngày 9 ca, mệt rã rời, xin nghỉ mà ổng không cho. Tôi đau họng, không làm nổi “thư giãn”, thế là bị mắng, chửi… Nhiều lúc đau phát sốt, nhưng vẫn phải đi làm. Không hiểu vì sao khách lúc đó đông lắm, chắc vì giá cả bèo quá.

Thời gian cứ trôi đi vậy đó. Giờ tính ra tiền thế chân của tôi cũng đã lên đến 20 triệu đồng nhưng xin nghỉ thì người ta có cho đâu. Tôi bắt buộc phải trốn đi luôn… Tôi đăng tin này vì bức xúc lắm. Là con người với nhau, dù trong hoàn cảnh nào cũng nên xem trọng, xem người ta một chút gì đó gọi là con người. Bóc lột quá.

Tôi sống không nổi nữa, giờ trốn rồi cũng không biết có yên không, vì ông chủ đang cho người tìm tôi.

Related Posts

Một khi đàn bà đã cạn nghĩa thì đàn ông đừng mong hàn gắn

Trong một gia đình, một mái ấm thì người hy sinh, người dốc tâm dốc sức nhiều hơn luôn là phụ nữ. Thank you for reading this…

Rốt cuộc, kết hôn để làm gì? Hãy lắng nghe câu trả lời thật lòng của một phụ nữ…

Hiện nay, theo thống kê, cứ 10 người có đến 7, 8 người mang trong mình tâm lý sợ kết hôn đặc biệt là phụ nữ. Hãy…

Tuổi 25: Chẳng có mối quan hệ nào lâu dài, những mối quan hệ mới lại quá chông chênh

25 tuổi, tuổi của những con người chưa thật sự lớn cũng chẳng phải tuổi của sự bé bỏng dại khờ. Đây vẫn là lứa tuổi khiến…

Với tôi, chỉ bố mẹ và con là không bỏ được, còn chồng: ‘Tốt thì ở, lệch sóng giải tán luôn’!

3 tháng trước, lúc tôi vừa đi làm về, chuẩn bị dắt xe vào nhà thì một cô gái trẻ từ đâu bước xuống taxi, mặt mày…

Im lặng không có nghĩa là không nói gì, mà là để giữ lấy cơ hội ngàn vàng

Người khôn ngoan không bao giờ phải tìm kiếm sự hơn thua trong lời nói, họ chỉ cần im lặng cũng chứng minh được bản lĩnh.Thank you…

Không cần thanh minh với người khác làm gì, hãy là chính mình một cách tốt nhất

Sinh ra làm thân người, chúng ta có thể thất bại, nhưng không thể thất bại mà không có khí chất, hay thậm chí ngay cả việc…