Anh yêu chị rồi cưới chị, đó là quy luật của tự nhiên. Một người con gái ngoan hiền, nết na, dịu dàng, giỏi giang như chị thì chắc chắn sẽ được hưởng hạnh phúc. Ai cũng nghĩ như vậy. Thế nên lấy được chị, người ta nói rằng anh may mắn lắm. Chả thế mà ngày rước chị về làm vợ, anh chẳng cười như người trúng số độc đắc đấy thôi.
Anh là con trai thứ trong nhà. Anh trai lớn của anh đã có con cái đầy đủ nên anh cũng sốt sắng lắm. Sau khi kết hôn, chị muốn kế hoạch 1 năm cho kinh tế hai vợ chồng ổn định hẳn thì mới sinh con nhưng anh không đồng ý. Anh nói:
– Anh cả đã không sinh được con trai thì trách nhiệm bây giờ đổ dồn hết xuống vợ chồng mình. Em càng sớm có thai bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Mà anh tin chắc, người như anh sẽ chỉ sinh con trai mà thôi.
Anh đã muốn thế, chị từ chối cũng chẳng được. Vì chuyện con cái cũng là hợp lẽ. Và chị cứ nghĩ, thuận theo tự nhiên thì sẽ nhanh có thai thôi vì cả hai anh chị đều là người khỏe mạnh, sinh lý bình thường. Thế nhưng, quy luật tự nhiên ấy lại bị đi ngược khi ròng rã suốt 3 tháng trời anh chị lao động cật lực mà vẫn chưa có kết quả. Thấy anh sốt sắng, giục giã loạn hết cả lên chị cũng chỉ biết nhẹ nhàng:
– Chuyện con cái còn là do duyên số, vội vã quá cũng không được.
Nhưng anh thì không? Anh muốn chị phải càng nhanh có thai càng tốt. 5 tháng trôi qua, chị vẫn chưa có bầu, anh liền đưa chị đi khám luôn. Bác sĩ kết luận chị bình thường, anh cũng bình thường càng làm anh có thêm động lực. Ngày nào anh cũng giục giã chị, thúc ép chị. Tinh thần chị bắt đầu mệt mỏi, lo lắng thay vì cảm thấy vui vẻ như mọi ngày. Còn anh, từ giục giã, anh chuyển sang la mắng chị. Rõ ràng chính bản thân anh cũng biết sức khỏe chị hoàn toàn bình thường nhưng sự bực tức vì chị chưa có thai kia dồn lên làm khó chịu. Anh bắt đầu la mắng, đay nghiến chị.
– Tôi thật vô phúc khi rước về cái ngữ không biết đẻ như cô.
Tình yêu của anh bỗng chốc trở thành gánh nặng cho chị. Chẳng ngà y nào là anh không mắng nhiếc chị. Nó giống như câu chuyện làm quà, lời chào hỏi mỗi khi anh bước về nhà. Rồi đến khi chẳng còn biết dùng lời gì để nhiếc mắng chị thì anh bỏ đi đâu chẳng ai biết. Chị vật vã, khóc lóc mấy ngày trời đi tìm anh. Rồi kiệt sức, chị ngất lịm đi trước cửa nhà. Đến khi tỉnh lại, chị khóc như điên dại khi người ta nói chị mang thai. Cuối cùng thì ước nguyện làm mẹ của chị rồi cũng thành hiện thực.
Chị tin rằng biết chị mang thai, anh chắc chắn sẽ quay trở về. Nhưng không, chị mỏi mòn chờ đợi, điện thoại anh thì vẫn tắt máy, anh biệt vô âm tín. Không một ai biết anh đang ở đâu. Bố mẹ chồng chị sợ anh nghĩ quẩn, ngày nào cũng khóc. Chị cũng vậy, ngày nào mang thai chị cũng chìm trong nước mắt.
3 tháng biệt tích, anh đột ngột trở về. Mọi người vồn vã hỏi thăm thì anh chỉ nói anh đi có công việc. Còn riêng với chị, anh nói thẳng rầng anh đi tìm người giúp anh sinh con. Tim chị đau đớn, vỡ vụn, nhưng vì đứa con trong bụng, chị gắng gượng, chịu đựng tất cả vì dù sao anh cũng đã trở về. Chị cứ nghĩ, chị đã có thai rồi thì anh với chị sẽ khác nhưng…
– Cái thai là con trai hay con gái? – Anh gay gắt
– Em chưa… Chưa có hỏi bác sĩ. Nhưng con mình, rất khỏe mạnh anh ạ! – Chị vừa vui vừa run
Ngay lập tức anh kéo chị đi siêu âm. Anh nóng ruột đợi kết quả và khi bác sĩ thông báo nó là con gái anh tím mặt lại. Trên đường về nhà anh không ngớt lời đay nghiến chị. Nào thì phí công anh quay về. Nào thì chị ăn hại. Nào thì chị là đồ không biết đẻ. Chị lại khóc, lại chìm trong đau buồn.
Chị sinh non. Không kịp đưa chị đi viện, chị buộc phải sinh ngay tại nhà. Những người có kinh nghiệm nhất cố gắng giúp chị mẹ tròn con vuông. Xe cấp cứu cũng đang trên đường đến thì chị…
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, một người phụ nữ lao ra hét lên:
– Trời ơi… Là con trai…
Anh đứng ngay đó, anh không dám tin vào tai mình. Anh hét lên sung sướng:
– Đấy, phải thế chứ. Tôi đã nói là tôi chỉ đẻ con trai thôi mà.
Anh chưa kịp dứt hết lời thì một người khác hét tiếp lên:
– Băng huyết, cô ấy bị băng huyết rồi. Xe cứu thương đến chưa?
Anh tái mặt, hốt hoảng, anh lao vào bên trong bất chấp người ta ngăn cản. Xe cứu thương vừa đến cửa thì thì chị đã tắt thở. Chị ra đi khi còn chưa được nhìn thấy mặt đứa con mà mình đã phải vất vả lắm mới có được. Chẳng ai cầm được nước mắt. Anh cũng vậy. Bác sĩ kết luận chị sinh non và băng huyết là do trong quá trình mang thai đã chịu quá nhiều áp lực và đau đớn. Anh sững sờ.
Tất cả là do anh mang lại. Cái chết của chị là do anh tặng cho chị. Cổ họng anh nghẹn đắng lại. Anh không thốt lên được một lời nào. Anh giống như kẻ mất hồn khi tiếng con vừa khóc chào đời thì quan tài của chị được khiêng về đến cửa nhà. Giờ anh có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi. Còn chị, trước khi chị ra đi, không biết chị có hối hận vì đã lấy anh hay không?
Con trai hay con gái đều là con, đều là lộc trời ban. Nếu như ngày hôm ấy, đứa bé là con gái, và chị vẫn còn sống. Liệu mẹ con chị có tha thứ cho một người chồng, người cha có lỗi suy nghĩ cổ hủ, ích kỷ đó của anh hay không? Hãy thức tỉnh đi những người chồng ơi. Biết bao người vợ, người con dâu đã phải khổ sở vì vấn đề sinh con trai, con gái rồi. Hãy sống và bằng lòng với hạnh phúc mình đang có, những thứ phù phiếm đó sẽ chẳng bao giờ mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho chúng ta đâu.
Nguồn: Webtretho