Liên tỉnh dậy không thấy tôi đâu thì cô ấy hốt hoảng vô cùng, cầm tờ 500 ngàn trên tay cô ấy gào khóc nức nở. Thú thật là lúc đó tôi định bụng lao ra vì nghĩ mình đã trách nhầm em…nào ngờ…
Tôi năm nay 28 tuổi, dù còn trẻ nhưng tôi khá thành công sớm trong sự nghiệp. Nhiều người vẫn nghĩ mẫu đàn ông thành đạt như tôi thì thể nào cũng chọn mấy cô chân dài, xinh đẹp để làm bạn gái. Vậy nhưng trái ngược điều đó thì tôi lại có quan niệm khác, điều tôi cần ở một người phụ nữ đó chính là sự chung thủy và ngoan ngoan. Không nhất thiết cô ấy phải là gái nhà giàu hay có học thứ hơn người..Và rồi sau bao nhiêu lâu tìm kiếm thì cuối cùng tôi cũng gặp được Liên, cô ấy là mẫu con gái giản dị và con nhà lành chính hiệu.
Tôi yêu Liên vì những nét cữ chỉ trong sáng cũng như hiền thục của em…chứ chưa bao giờ có nghĩ yêu gái ngoan vì ham hố trinh tiết. Nếu yêu được một cô gái còn trong trắng thì tất nhiên đối với đàn ông mà nói thì đó là niềm hạnh phúc vô bờ, nhưng nếu người con gái mình yêu không còn nguyên vẹn thì tôi vẫn vui vẻ chấp nhận…miễn em không lừa gạt tôi. Trong suốt thời gian yêu tôi cũng có ham muốn nhưng sau mấy lần gạ gẫm em đều nói giữ gìn đến đêm tân hôn. Lúc đó tôi hạnh phúc lắm…vì em có suy nghĩ như vậy chứng tỏ em là người biết suy nghĩ và tôi không cần phải lo lắng điều gì cả.
Chúng tôi yêu nhau trong sáng như vậy…vì cũng xác định tiến đến hôn nhân nên sau mấy tháng yêu tôi quyết định đưa em về ra mắt bố mẹ để xin ngày cưới hỏi. Lúc tôi ngỏ ý muốn cưới Liên về làm vợ em đã hạnh phúc vô bờ. Và rồi trong giấy phút đó em bẽn lẽn ôm hôn tôi rồi thủ thỉ.
– Em…tình nguyện dâng hiến hết cho anh đấy…
– Em đang nói thật đấy ạ…Chẳng phải em bảo sẽ giữ cho đêm tân hôn cơ mà.
– Đấy là em lo sợ anh sẽ ruồng bỏ em…chứ bây giờ chúng mình gần cưới nhau rồi nên em cho anh hết. Anh nhất định phải yêu thương em đấy…em chỉ có mình anh thôi.
Thấy Liên ngọt ngào như vậy mà tôi sướng điên người, dù sao thì tôi cũng sẽ cưới em nên coi như chúng tôi tân hôn sớm với nhau. Nghĩ như vậy nên tôi quyết định chở Liên vào nhà nghỉ gần nhất…đóng cửa nhà nghỉ lại tôi vẫn đinh ninh phải dạy tư thế ” chuyện ấy” cho bạn gái. Nào ngờ sau 15 phút chuẩn bị Liên bước ra từ nhà tắm với bộ váy hai dây quyến rũ và những động tác khiêu gợi khiến tôi vô cùng choáng váng. Lúc đó tôi cũng không hề suy nghĩ gì..chỉ cho rằng Liên đang cố gắng khiến tôi cảm thấy thỏa mãn nhất.
Quả thực Liên khiến tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bề ngoài nhìn em ngây thơ trong sáng nhưng lúc ở trên giường em vô cùng thành thạo. Thế nên nếu như không nhìn thấy giọt máu ấy thấm ga giường thì có lẽ tôi vẫn cho rằng Liên lừa dối mình. Sau 2 tiếng hì hục hưởng ” cái ngàn vàng” tôi khoái chí ôm em vào lòng vỗ về…Nhìn Liên ngủ ngon trong vòng tay mà tôi hạnh phúc vô bờ…thật không tưởng vì ở độ tuổi này tôi vẫn có thể cưới được một cô vợ còn trinh.
Có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp như vậy cho đến khi tôi và Liên tổ chức đám cưới, vậy nhưng chẳng hiểu sao trong lúc ngắm nhìn bạn gái ngủ thì tôi lại nảy sinh ra ý nghĩ Liên đang lừa dối mình…và suy đi tính lại tôi quyết định thử lòng Liên vì thà một lần cho rõ mọi chuyện còn hơn là cứ thấp thoảng suốt những tháng ngày còn lại. Trong khi Liên đang ngủ thì tôi cố tình bỏ tờ 500 ngàn trên giường rồi nấp trong nhà tắm chờ kết quả.
Được một lúc khi Liên tỉnh dậy không thấy tôi đâu thì cô ấy hốt hoảng vô cùng, cầm tờ 500 ngàn trên tay cô ấy gào khóc nức nở. Thú thật là lúc đó tôi định bụng lao ra vì nghĩ mình đã trách nhầm em…nào ngờ đúng lúc ấy tôi điếng người khi thấy em vén váy lôi tuột cái thứ nhơ nhớp ấy ra rồi bấm số gọi điện cho cô bạn thân.
– Cứ tưởng mọi chuyện trót lọt ai dè bị lão ta phát hiện ra rồi mày ạ. Tao đã giả nai đến thế rồi mà lão ta vẫn phát hiện ra…thế là mất toi mấy trăm bạc mua màng trinh giả rồi…cũng may là còn vớt vát được 500 ngàn không thì coi như không mất trắng.
Nghe được những lời nói đó là chân tay tôi run lẩy bẩy không đứng vững, thì ra lâu nay Liên trong sáng..ngoan hiền đều là giả tạo. Tôi thật sự không thể tin nổi vì sao em lại phải lừa dối tôi như vậy…nếu em có quá khứ thì chỉ cần nói em không còn trinh nguyên. Nhưng đằng này em coi tôi như thằng ngốc không hề hay biết gì…
Trong lúc em đang vội mặc lại quần áo thì tôi bước ra dành hẳn cho em 2 cái tát rồi tuyên bố đường ai nấy đi.
– Anh…không phải anh đã bỏ đi rồi sao.
– Cũng may là tôi chưa đi…nếu không thì đã bỏ lỡ phần kịch hay. Cô đúng là loại đàn bà hẹn hạ…
– Em xin anh…để em giải thích…vì em quá yêu anh nên mới phải làm như vậy…
– Thôi đi…cô nghĩ bây giờ cô vẫn còn lòng dạ nói dỗi nữa sao. Xin cô hãy giữ chút tự trọng đi…Để ít ta tôi cũng cảm thấy cô là con người.
Nói rồi tôi bước đi để mặc cho Liên vật vã khóc lóc…chính tôi cũng đau đớn. Vì tôi yêu Liên rất nhiều…nhưng việc cô ấy làm thì thật sự tôi không thể nào tha thứ thêm được nữa.. Đúng là lòng dạ phụ nữ thật không biết đâu mà lường trước được, thứ mình nhìn thấy trước mắt đôi khi chỉ toàn giả dối.
Theo Blog tâm Sự