Lúc yêu, phụ nữ thường mù quáng, khi nào cũng thấy người yêu mình là nhất, anh ấy làm gì cũng tốt, cũng đẹp. Đến khi cưới mới tá hỏa ra anh chồng đầy tật xấu: gia trưởng, bảo thủ, vũ phu, lăng nhăng, vô tâm… Thế nhưng, vì con, vì sợ cha mẹ buồn, vì sợ miệng lưỡi thế gian… lại cắn răng chịu đựng với hy vọng chồng sẽ thay đổi.
Tôi mới đọc một câu chuyện trên Facebook của nhà văn Gào gần giống với cô tôi khi lấy phải một ông chồng nghiện ngập, một gia đình chồng vô tâm. Cuộc đời của người phụ nữ như vậy là coi như bỏ. Thế mà dù cho bạn bè khuyên can, gia đình đau buồn, cô tôi vẫn cứ cố chịu đựng vì con, vì sợ bị chê cười… và có thể là có cả tình yêu mù quáng trong đó. Để rồi giờ đã hai thứ tóc mà suốt ngày vẫn cắm mặt đi làm để về cung phụng cho gã chồng nghiện ngập.
Con cái khi nhìn thấy cảnh ba ra khám vào trại cai nghiện lên cai nghiện xuống cũng chán nản, học hành sa sút, rồi cuối cùng là bỏ nhà đi bụi. Thế mà, cô tôi vẫn cứ bảo “số cô khổ” chứ không chịu nhìn ra là do cô quá nhu nhược, quá hèn nhát mới khiến cho những người thân yêu khổ sở như vậy chỉ vì một gã đàn ông chả ra gì.
“Em lấy chồng cũng đã được mấy năm. Gia đình chồng giàu có khá giả, có số có má. Bố chồng lại làm to nữa chứ. Nhưng hai đứa nó đến với nhau, không phải vì gia đình bạn kia giàu hay nghèo, mà đơn giản chỉ vì yêu quá bỏ không được, nên cưới. Cưới được một thời gian thì em mình có thai, rồi sinh em bé. Đấy, câu chuyện bên ngoài nó đơn giản như vậy. Mừng cho em yên ổn, mừng cho em ấm no, mừng cho em có người lo cho từng tấc.
Nhưng,
Bên trong thì là một lít nước mắt. Chồng em gái mình đập đá. Chuyện xảy ra từ trước khi hai đứa lấy nhau. Em mình thì thật sự là một đứa được cưng từ nhỏ. Không phải cái kiểu cưng chiều chảnh chảnh tiểu thư, mà kiểu được mẹ cha vun vén lo cho nhiều thứ nên cứ ngờ nghệch, chẳng biết gì. Chồng nó, cũng là “người đầu tiên và duy nhất” của nó. Trước ngày cưới cũng biết chuyện chồng có chơi đá. Nhưng nó lại cứ nghĩ đơn giản là cái đó chắc cũng như hút cỏ hay thuốc lá, yêu nó thì lấy nhau về sẽ bỏ được thôi.
Tới khi hai đứa kết hôn, sinh con rồi, chồng nó vẫn tiếp tục chơi như thế.
Có một thời gian, bố vợ thậm chí còn giúp con rể cai. Đi đâu cũng đi theo, nặng lòng quá đỗi. Bố của em gái mình thì thực sự là một người cha tuyệt vời. Bác ấy nhìn khắc khổ lắm. Mà thương con lắm. Có những lúc con rể ra khỏi nhà, bố vợ vội vã chạy theo vì sợ con đi tìm cái thứ đó, vội vã tới mức quên cả xỏ dép, đi chân đất chạy theo con rể…
Nghe tới đây, tưởng tượng ra cảnh bác ấy khổ tâm như thế, mình nghẹn hết cả lòng. Mình là người ngoài, nước mắt còn trào ra như thế này… thì lòng em mình, hẳn là đau biết mấy…
Gia đình chồng có điều kiện nên lúc nào cũng bảo con dâu không được đi làm. Phụ thuộc tài chính gia đình chồng. Bố mẹ chồng bảo đứng phải đứng, ngồi phải ngồi. Tới tiền nuôi con cũng khó lòng chủ động. Xin phép về thăm nhà ngoại, bố mẹ chồng không cho cũng không được về…
Bao năm nay, sống cảnh như thế, mà một câu cũng chẳng dám nói với ai… Nó bảo nó lựa chọn sai, đời nó khổ, nó chịu.
Nhưng vì con thế nào đây? Nếu phụ nữ phải vì con, sao đàn ông cũng không làm tương tự? Như bố của em mình, chạy chân trần đi theo con rể ngày ấy… sao chồng của em ấy, không vì con mà ngừng chơi đá được đi? Em mình còn yêu và thương chồng nhiều lắm. Vì chồng nó ngoài ham chơi ra thì lúc bình thường cũng rất yêu nó. Nhưng khi chúng ta có gia đình, yêu thôi, có đủ không? Chưa đủ. Làm cha làm mẹ, cần có trách nhiệm nữa. Trách nhiệm với cuộc đời mình. Trách nhiệm với gia đình mình.
Chẳng phải chồng em ấy đã lựa chọn rồi sao? Lựa chọn yêu bản thân, làm thứ mà anh ta thích. Vậy sao, em ấy không thể chọn lựa? Không thể bước đi?
Tại sao chứ? Tình yêu đúng – sai, ta không cần bàn tới. Bởi vì khi yêu đúng cũng có thể thành sai, mà sai có khi lại là đúng. Nhưng để tình yêu tổn thương tình thân, là điều chúng ta không thể làm.
Lựa chọn cuộc đời mình, mình gánh chịu. Hiển nhiên. Khổ đau, hạnh phúc vì yêu một người, bạn lựa chọn, bạn chấp nhận.
NHƯNG,
Còn con cái thì sao? Chúng ta không thể để cuộc đời con cái mình, gánh nỗi buồn do mình tạo ra. Cha mẹ chúng ta thì sao? Ta có thể tổn thương, nhưng sao nỡ để cha mẹ vì nhìn ta khổ đau mà thương tổn, khổ tâm?”
Không biết các chị vợ nghĩ sao chứ tôi rất ủng hộ quan điểm của nhà văn Gào: phụ nữ khi chọn sai chồng thì hoàn toàn có quyền lựa chọn lại. Tại sao đàn ông chán vợ có thể ra ngoài gái gú, có thể cưới vợ hai, vợ ba, thậm chí cả chục vợ. Trong khi phụ nữ, chỉ vì một sai lầm trong đời mà cả đời phải chịu đựng trong tủi nhục, trong đớn đau.
Như cô tôi, so với bạn trên còn khổ hơn khi không chỉ gặp phải chồng nghiện ngập, chả phụ giúp gì được mà còn phải nuôi con và nuôi cả chồng. Cô lên tận miền núi cao Lào Cai khai khẩn, trồng trọt, làm quần quật cả ngày cả đêm mới đủ ăn. Thế mà vẫn cứ kéo dài cái cuộc sống khổ cực ấy mặc cho người thân đau lòng. Vì vậy, đừng có nói, vì lệ thuộc kinh tế, vì con hay vì cái gì. Chủ yếu là do phụ nữ quá yếu đuối, quá thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm.
Tôi chắc chắn, phụ nữ hoàn toàn có thể sống tốt, sống khỏe, sống thoải mái hơn rất nhiều dù không có chồng. Chồng mà biết phụ giúp, biết kiếm tiền, biết chăm lo cho vợ con thì mới khó dứt. Chứ loại chồng đã chẳng làm ăn gì, lại chỉ biết ăn chơi,hưởng thụ thì lấy làm gì hở bạn? Đàn ông ngoài kia còn rất nhiều. Vì vậy, nếu chọn nhầm hãy chọn lại, đừng tự chôn vùi cuộc sống của mình chỉ vì một sai lầm trong cuộc đời. Bạn có quyền sống tốt hơn, sống hạnh phúc hơn. Cái đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của bạn.