Tôi cảm thấy rất hận người phụ nữ kia, muốn biết cô ta là ai.
Bố là một người đàn ông thành công, có hiếu với cha mẹ, luôn quan tâm đến vợ con, hay giúp đỡ người khác. Trong lòng tôi, bố là một người hoàn hảo. Tôi thường thích lắng nghe bố răn dạy bởi luôn muốn trở thành người con ngoan, tài giỏi, xứng đáng là con của bố. Đấy là suy nghĩ của tôi trước kia. Từ khi biết bố có người phụ nữ khác, tôi cảm thấy thực sự thất vọng. Tôi biết bố ngoại tình nhưng không dám nói một lời nào cả, cũng không dám nói với mẹ vì sợ gia đình sẽ không còn như xưa nữa, sợ bố mẹ nghĩ đến chuyện ly hôn.
Mẹ từng nghi ngờ bố ngoại tình. Thật ra điều đó cũng rất dễ nhận ra bởi mẹ và bố có cãi nhau về chuyện này rất nhiều. Tôi cảm thấy rất hận người phụ nữ kia, muốn biết cô ta là ai, muốn chửi mắng cô ta vì sao lại ác độc như thế, tại sao khi biết người ta có gia đình rồi mà vẫn cướp đi hạnh phúc của người khác, sao không nghĩ đến cảm giác của những đứa trẻ như chúng tôi. Cả bố nữa, tại sao biết điều này ảnh hưởng sâu sắc đến chị em tôi mà vẫn cứ như thế trong khi lúc nào cũng nói là yêu thương, quan tâm chúng tôi hết mực.
Bố mẹ thường cãi nhau vào ban đêm vì nghĩ chị em tôi đã ngủ, đâu biết mình tôi thui thủi ngồi trên bậc cầu thang vừa nghe bố mẹ cãi nhau vừa khóc. Tôi thấy nhiều đứa trẻ luôn bịt tai, tỏ vẻ không muốn nghe những lời cãi vã của bố mẹ nhưng tôi rất tò mò, muốn xem ai mới là người sai. Mỗi lần như thế, tôi chẳng hiểu bố khôn khéo tới mức nào mà luôn đẩy được hết lỗi lầm về phía mẹ, giáo huấn mẹ một bài học mặc dù bản thân mình sai rành rành. Khi đấy, tôi có cảm giác hơi khinh thường bố. Bố tưởng tôi không nghe được những cuộc nói chuyện điện thoại giữa bố với người phụ nữ kia khi đang trên đường đưa tôi đi học? Bố quá lộ liễu, tưởng tôi không biết? Tôi nhiều lúc cũng muốn nói thẳng với bố nhưng lại không đủ dũng cảm bởi bố luôn quan tâm, đầu tư, vất vả đưa tôi từ nhà lên thành phố học thêm 6 buổi mỗi tuần dù đường khá xa. Còn nhiều điều khác nữa khiến tôi hoang mang.
Tôi cũng muốn nhắn với người phụ nữ kia: Nếu còn chút thương người thì hãy buông tay, nghĩ đến hoàn cảnh của những gia đình tan nát do mình gây nên, rồi làm cho những đứa trẻ chưa trưởng thành mất cha hoặc mẹ.
Tôi cảm thấy vô cùng rối bời, thật sự không biết phải xử sự như thế nào để phải đạo làm con nữa? Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.