Single mom là thứ hạnh phúc bị khuyết, nếu có thể chọn một hạnh phúc tròn đầy thì chẳng có ai lại ngu dại đi vơ cái khuyết vào mình.
Chẳng biết từ bao giờ mà single mom rộ lên thành một “trào lưu”, trở thành đề tài tranh cãi sôi nổi của phe “tư duy tân tiến” và phe “tư tưởng phong kiến”. Nhiều người thường tự hỏi rằng, mẹ đơn thân là “mốt” tân thời hay là cuộc đời bất hạnh?
Thật sự mà nói, rất khó có thể đánh giá được đó có phải là bất hạnh hay không, bởi vì mỗi người một hoàn cảnh, một câu chuyện khác nhau để có thể dẫn đến sự chọn lựa như vậy. Có người thì bị nửa kia phản bội, ruồng bỏ khi có thai. Phải sinh con, nuôi con một mình.
Có người thì quá mất niềm tin vào đàn ông sau nhiều thương đau, vấp ngã trong cuộc sống tình cảm. Cảm thấy tuyên ngôn độc thân là phù hợp với bản thân nhưng vẫn muốn có một đứa con cho đỡ cô đơn khi về già. Họ cho rằng đời này chỉ cần tiền và con là đủ.
Hay thậm chí có người là giật chồng giật cha người khác, cố tình úp sọt một cái bầu để dùng đấy làm vũ khí chiến đấu với chánh thất phu nhân và móc tiền cấp dưỡng lẫn tài sản từ “chồng chung”. Những trường hợp cá biệt này thì chúng ta không bàn tới, cũng là hai chữ single mom nhưng lại muôn vạn hình hài khác nhau.
Nếu hỏi là nên hay không nên? Thì thật khó để trả lời. Bởi hơn ai hết tôi là phụ nữ, tôi hiểu rằng phụ nữ chẳng có ai là mạnh mẽ bẩm sinh. Sự mạnh mẽ của phụ nữ đều là do luyện tập mà thành. Single mom là một thứ hạnh phúc bị khuyết, nếu có thể được chọn lựa một hạnh phúc tròn đầy thì chẳng có ai lại ngu dại gì đi vơ cái khuyết vào mình có phải không?
Tôi tin rằng hết thảy những người phụ nữ làm mẹ đơn thân trên thế gian này, nếu một lần bố của đứa bé quay đầu lại và hỏi em sống thế nào, hẳn trái tim họ sẽ trả lời rằng: “Em vẫn vậy, tươi ban ngày và vẫn trăn trở về đêm”.
Tôi chưa có con, nhưng xung quanh có rất nhiều những người bạn, người chị, người em gái đang làm mẹ đơn thân. Những ngày đầu thai kỳ họ sợ hãi và hoang mang không biết nên giữ lại, hay bỏ đi sinh linh bé bỏng đó. Đến khi quyết định giữ lại rồi thì lại phải đối mặt với gia đình, bố mẹ, họ hàng, xóm giềng và ánh nhìn của xã hội.
Ở xã hội mà ai cũng cho mình cái quyền phán xét cuộc đời người khác, thì thật sự mẹ đơn thân là một sự dũng cảm của những người phụ nữ dám can trường đạp lên miệng đời để giữ lấy giọt máu của mình.
Nhiều người không họ hàng gì, chẳng bà con chi, cũng chẳng cho được mẹ con người ta được hớp sữa hay cái bỉm nào, nhưng lại mạnh miệng bỉ bôi người khác là “chửa hoang”.
Ngẫm lại cũng thật là nực cười. Những ngày nghén ngẩm chẳng ai chăm lo hay hỏi han, giữa đêm tỉnh dậy sờ vào gối ướt đẫm, khóc cả trong giấc ngủ vì tủi thân, cô độc.
Giữa và cuối thai kỳ, thân hình bắt đầu nặng nề, nhiều người còn phù nề chân, đau mỏi, xoay bên này lăn bên kia mãi mới có được một giấc ngủ nhưng cũng chẳng thể tránh được mộng mị.
Thèm một câu hỏi: “Vợ mệt à”, thèm một cái ôm, thèm bố của con mình xoa lên bụng, hôn lên trán. Những điều tưởng chừng như quá đơn giản với người phụ nữ mang thai, nhưng đôi khi lại xa xỉ với một người mẹ đơn thân.
Làm mẹ đơn thân chỉ nên khi đó là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, khi người phụ nữ không còn sự lựa chọn khả dĩ nào khác, nhưng vẫn muốn giữ lại đứa con của mình thì single mom lúc này là một sự dũng cảm.
Nhưng nếu nghĩ rằng cuộc đời này chỉ cần có tiền và có con là đủ, là hạnh phúc, thì đôi khi đó lại là một sự lựa chọn ích kỷ. Bởi vì chúng ta hạnh phúc nhưng con của chúng ta thì thật sự chưa đủ hạnh phúc, khi lớn lên thiếu vắng vòng tay của cha (ngoại trừ những người cha quá tồi tệ thì thôi thà không có).
Tiền có thể mua được mọi thứ, ngoại trừ tình thân. Đau đớn nhất của những người mẹ đơn thân là khi con lớn dần và bắt đầu biết nhận thức, những câu hỏi của con trẻ như từng nhát dao cứa vào tim họ: “Mẹ ơi ba con đâu? Mẹ ơi, sao bạn có ba còn con không có ba?”.
Những ngày lễ, ngày Tết cũng chỉ lủi thủi có mẹ và con, nhìn sang gia đình người ta sum vầy đủ vợ đủ chồng, sao tránh khỏi chạnh lòng? Rồi những đêm con ốm, con sốt, con nôn, con vào viện. Tay ôm con, tay xách đồ, tất bật trong đêm vắng chỉ có một mình. Nhìn sang giường bên cạnh thấy con người ta có cha, chắc hẳn thèm đến cháy lòng cánh tay của người làm bố dang ra mà ôm lấy hai mẹ con để chở che, đỡ đần.
Dù không phải là con của một người mẹ đơn thân, nhưng ba tôi cũng mất sớm và mẹ tôi cũng một mình nuôi tôi khôn lớn, nên tôi đã thấm thía hết cái cảnh không có cha nó như thế nào. Có bốn câu thơ mà tôi từng được nghe ở đâu đó:
Khi cha còn tôi còn tất cả
Cha đi rồi tất cả cũng đi
Cha đi tôi chẳng còn gì
Bơ vơ đến cả đường đi lối về…
Là một người đàn ông, đừng bao giờ buông tay người phụ nữ của mình nhất là khi họ đang mang trong bụng giọt máu của chính mình. Đàn ông mà đến vợ con cũng không chở che được thì thử hỏi lấy tư cách gì mà ra đời ngẩng mặt làm người?
Còn dư luận, nếu không thể nói một câu chúc tốt lành, thì xin hãy im lặng. Chẳng lẽ phải đẩy một người đàn bà đến cái nghiệp giết đi giọt máu của mình thì đó mới gọi là “đức hạnh”, là “chính chuyên” hay sao? Đối với một đứa trẻ thì cha mẹ chính là bầu trời của nó. Nếu có thể chọn lựa thì đừng vì lý do gì mà lấy đi một nửa bầu trời đó.