Thúy – vợ Hùng mất ngay khi đứa con nhỏ chào đời được 1 ngày, cô còn chưa nhìn thấy mặt con vì vết thương của cô quá nặng không thể nào qua khỏi. Lần đó bầu tới tuần thứ 36 rồi nhưng Thúy vẫn phải oằn lưng gánh rau đi bán rong để lấy tiền đẻ vì chẳng thể nhờ vả được gì ở chồng.
Hùng đi làm nhưng tiền không đưa cho vợ mà lại nuôi gái. Hôm ấy trời mưa khá to, còn mấy mớ rau nhưng Thúy vẫn chưa về mà cố bán nốt để rồi trong lúc trời mưa to, một chiếc taxi lào vù trước mặt cô và… Thúy ngã nhào, rau tung tóe khắp đường.
Thúy được chính chiếc xe taxi gây tai nạn đưa vào viện để mổ con cấp cứu. Nhưng chỉ cứu được con còn Thúy thì không qua khỏi, kể từ hôm đó Hùng một mình gà trống nuôi con. Số tiền người ta đền bù sau tai nạn được một khoản kha khá, cộng với tiền phúng viếng của bà con khu ngõ cũng đủ để Hùng nuôi con mà không phải lo nhiều về kinh tế.
Một năm đầu mẹ vợ còn nhận trông giúp cháu để con rể đi làm. Tuy nhiên khi thấy con rể có tiền mà không chăm lo cho con mình lại toàn mang tiền đó cho gái, con thì cả tháng không thấy mua cho hộp sữa thì mẹ vợ anh quyết định không trông cháu giúp nữa để Hùng tự lo cho con.
Thời gian đầu còn tiền thì Hùng gửi con co người trông trẻ tư gần nhà, mãi tối mịt anh ta mới tới đón thằng bé về rồi tắm rửa cho nó. Tới khi con 2 tuổi thì Hùng không gửi con đi học nữa vì mỗi tháng gửi tư như vậy tổng tiền cũng mất tới 1,6 – 1,7 triệu. Hùng quyết định gửi cho bác bán rau đầu ngõ trông giúp. Bác ấy vừa bán rau vừa trông thằng bé, tới bữa bác ăn gì cháu ăn nấy, mỗi tháng chỉ mất 1 triệu vừa tiền công vừa tiền ăn.
Nhìn thằng bé lê la nghịch những cọng rau úa dập nát bên đường mà ai cũng phải xót xa. Vậy nhưng nhiều hôm tới 9 giờ tối mà Hùng vẫn chưa tới đón con khiến bác bán rau khó chịu. “Cậu gửi muộn như thế thì phải thêm tiền cho tôi chứ, tôi vừa phải trông thêm mấy tiếng lại phải tắm rửa cho thằng bé ăn tối, tôi đâu có thừa cơm mà cho con cậu trong khi cậu thì đi làm lương cao gấp mấy lần tiền tôi bán rau”.
Hùng không trả thêm tiền nên bác bán rau từ chối trông giúp. Vậy là Hùng để luôn đứa con 3 tuổi của mình ở nhà. Hàng ngày anh ta đi làm và khóa chặt cổng để con ở bên trong. Hàng ngày người ta vẫn thấy đứa trẻ chơi với đám bạn ở bên ngoài qua song sắt. Không được bố chăm nom kĩ lưỡng thằng bé gầy còm nhưng được cái đôi mắt rất sáng và lanh lợi. Nhìn mấy đứa bạn cầm hộp sữa hút mà thằng bé nhìn không chớp mắt, nó thèm vô cùng vì cả năm nay bố có mua cho nó hộp sữa nào đâu.
Hôm nào đứa bạn chán sữa thì nó còn được uống ké một ít thừa, hôm nào bạn uống hết thì nó chỉ biết nhìn mà thèm như thế thôi. Bố nó cứ đi suốt ngày chẳng biết mấy giờ tối mới về, nhiều hôm bố nó về thì nó đã gặm xong gói mì tôm rồi lên giường đi ngủ từ bao giờ rồi.
Hôm đó người ta thấy bố nó đi qua đêm không về. Hôm sau lúc đám bạn đứng ở bên ngoài cổng sắt chơi, người ta thấy nó bê xoong cơm nhỏ nhìn đã thiu chảy nước ra ăn ở bên trong cổng sắt thì bảo nó đổ đi, rồi bác hàng xóm cho nó cái bánh mì. Bác hỏi bố về chưa nó lắc đầu, bác cũng bận việc đi luôn chẳng biết nó có đổ cơm đi không nữa.
Rồi hôm sau, cả hôm sau nữa trời mưa tầm tã không một ai ra ngoài đường. Tới hôm thứ 3 trời tạnh, mấy đứa bạn lại ra gọi cổng gọi nó nhưng gọi mãi không thấy nó trả lời. Bác hàng xóm thì cứ ngỡ bố nó đã về từ mấy hôm trước nhưng mà bình thường giờ này là nó ra ngoài chơi rồi nay không thấy đâu thì cũng lạ, vội gọi điện cho bố nó xem sao.
Nghe điện thoại bố nó giọng vẫn ngái ngủ rồi giật mình thảng thốt, lao vội về nhà. Mấy ngày qua Hùng ăn nằm ở nhà người tình có nhớ nhung gì tới đứa con nhỏ đang ở nhà đợi mình đâu. Mở cửa bước vào thấy đứa con nhỏ nằm bất động trên ghế, nồi cơm chỉ còn vài hạt mốc xanh. Hùng vội vã bế con ra ngoài định đưa con đi cấp cứu thì đã quá muộn. Đứa con đã qua đời từ bao giờ.
Nhìn cảnh đứa trẻ bị bố nhốt chết đói ở nhà mà không ai cầm được nước mắt. Ai cũng căm hận Hùng vô cùng, nếu anh ta quan tâm tới thằng bé thì đâu đến nông nỗi này. Nếu mẹ nó còn sống chắc chắn nó đã không phải nhận kết cục đau đớn đến vậy. “Lẽ ra người phải chết là anh ta chứ không phải thằng bé đáng thương ấy”, mọi người trong xóm ai cũng căm hận người bố như Hùng.
Qủa đúng là người xưa nói không sai: “Con mất cha ăn cơm với cá, con mất mẹ lót lá mà nằm”. Một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy sao lại kết hôn, có vợ rồi sinh con làm gì khi mà không thể mang đến cho vợ con mình một cuộc sống đàng hoàng hạnh phúc.