Kiếp trước ăn ở có đức nên kiếp này lấy được vợ đại gia. Sướng thế mà có lúc tôi phải bật khóc rưng rức vì.. nhục.
Cái hồi tôi “cưa” em, ai cũng bảo tôi là thằng đàn ông cơ hội. Tôi là con của bố tôi, bố tôi là trưởng phòng trong công ty Z, cho nên tôi có một suất ở phòng kỹ thuật của công ty. Em là con của bố em, bố em là giám đốc công ty, em là nhân viên kế toán. Tôi lính mới vào công ty, mới được vài tháng đã cưa em.
Nếu em xinh đẹp thì chẳng nói làm gì, đằng này nhan sắc cũng dưới điểm 5, chỉ được cái lúc nào cũng tươi cười, lại hay tròn mắt lắng nghe tôi chém gió. Thú thật là tôi rất có hứng thú trò chuyện với những cô nàng biết lắng nghe, và em làm được điều đó. Cho nên tôi thích em.
Nếu như ở công ty còn cô gái nào khác phù hợp thì chắc tôi cũng không tán em làm gì, đằng này cả công ty toàn các quý bà, mấy em gái xinh thì cũng bị cua hết, chỉ còn sót lại mỗi em, vừa không xinh lại là con sếp, ai dám tán? Mang tiếng cơ hội.
Thế mà tôi tán em, tôi chịu mang tiếng là kẻ cơ hội, nhưng quả thật tôi thích em nhất trong các cô gái còn sót lại của công ty, và vì tôi không còn lựa chọn nào khả thi hơn. Khổ nhất là ngoại hình của tôi cũng khá, cho nên ai cũng nghĩ tôi là kẻ hám tiền mới chịu yêu gái xấu.
Em cũng yêu tôi, bố tôi và bố em đều ủng hộ, hỉ hả, khăng khít. Thế là đám cưới. Nói thật là cái đám cưới của chúng tôi rình rang lắm, mà với mức lương trưởng phòng của bố tôi thì gia đình phải gồng mình lên cho đỡ nhục với nhà gái. Thậm chí bố vợ tương lai còn gọi bố tôi vào phòng riêng đưa cho một cọc tiền bảo cầm đỡ để lo cỗ bàn cho tương xứng. Bố tôi không nhận tiền của sếp nhưng vẫn cứ phải lo cỗ bàn tương xứng cho ông thông gia đỡ xấu hổ.
Xong cái đám cưới với nhiều lo toan, cuối cùng chúng tôi cũng nên vợ nên chồng. Tôi cứ nghĩ, em về ở với gia đình tôi, em phải chấp nhận cuộc sống trung bình của gia đình tôi, nhưng kết quả lại không như thế. Được vài tháng, bố em cho em tiền để mua cái biệt thự. Em tặng tôi cái xe hơi mới để hai vợ chồng lái đi làm, đi chơi, đi du lịch cuối tuần.
Em không xinh, nhưng xài tiền như uống nước. Trước đây khi còn tán tỉnh nhau, tôi chưa có cơ hội chứng kiến cô vợ đại gia của mình xài tiền ra sao, hoặc em để tôi chủ động mỗi khi hai đứa đi cà phê, đi ăn mấy món bình dân. Có lẽ em muốn trở nên dung dị trước “trai nghèo”. Giờ thì khác rồi.
Ngay ngày đầu tiên dọn về ngôi nhà chục tỷ, em cho mua sắm hàng loạt đồ dùng đắt tiền, quần áo, nước hoa… đủ thứ đắp lên người tôi. Tôi thấy mình bỗng dưng hóa thành ông hoàng. Công nhận là sướng, nhưng cứ cảm thấy mình… bất tài thế nào ấy. Tiền lương tháng tôi lĩnh được vài triệu bạc, nhưng ví lúc nào cũng đầy ắp. Bố chồng làm thủ tục mở công ty cho tôi đứng tên làm giám đốc, cho xứng với vợ đại gia.
Thế nhưng cái hào quang ấy không được bao lâu khi tôi nhận ra mọi việc trong công ty đều do bố vợ tôi quyết, vợ tôi điều hành, còn tôi chỉ là thằng lính non nớt đứng ra làm bù nhìn. Tuy vợ yêu chiều, bố vợ cưng, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mình thừa thãi.
Đi đâu, gặp bạn bè hay họ hàng, đều phải nghe những lời nói rất “thật lòng”: “Thằng này may vớ được vợ giầu chẳng phải làm gì cũng sướng như ông hoàng”. Rồi họ hàng ở quê thấy tôi làm giám đốc thì nhờ vả xin việc, nhưng mọi sự đều do vợ với bố vợ quyết, tôi chẳng dám lôi họ hàng vào công ty, thì lại bị trách móc giầu có thì quên cả họ. Có hôm ngồi uống rượu ngà ngà say, thằng bạn nói: “Cứ chó chui gầm chạn như mày lại hóa ra sướng thật”. Tôi đã đấm chảy máu mồm thằng bạn vì tức.
Nhiều lần tôi bảo vợ về nhà tôi ở, sống bằng đồng lương của hai vợ chồng chứ đừng lấy tiền của bố mẹ vợ, nhưng cô ấy bảo tôi sĩ hão. Sống vì mình hay vì thiên hạ mà phải khổ? Có tiền sao lại không xài mà cứ phải lo thiên hạ dị nghị?
Tôi yêu và cưới vợ là thật, nhưng giá như vợ tôi xinh hơn tôi, hoặc vợ tôi không giầu thì tốt biết mấy. Lấy vợ đại gia sướng lắm, nhưng chỉ sướng về vật chất thôi, còn tinh thần thì lúc nào cũng như đeo tảng đá ngàn cân vậy.
Theo tamsugiadinh
Xem thêm video đàn ông cố gắng 1, phụ nữ cố gắng 10