Hy sinh, bỏ học, vay nặng lãi, đi làm thuê đủ nghề đến mức tai nạn mất đi đôi chân để kiếm tiền lo cho người yêu và cả nhà Liên vậy mà cái kết sau 4 năm anh nhận được lại đắng chát thế này sao?
Yêu nhau từ hồi năm nhất đại học, thấy nhà Liên hoàn cảnh khi bố mất từ lúc em còn nhỏ, 1 mình mẹ nuôi 3 anh em bằng mấy sào ruộng ở quê. Ngày lên Hà Nội học, Liên đã phải đi tới quán phở xin làm rửa bát buổi tối để kiếm thêm thu nhập. Nhà em nghèo lắm, mẹ chỉ lo được tiền học phí còn chi phí sinh hoạt đắt đỏ trên đây Liên phải tự kiếm hay vay mượn bạn mà tiêu.
Là bạn trai của Liên, Hoàng xót bạn gái lắm. Nhiều lần anh lấy hết tiền bố mẹ cho để đưa cho bạn gái tiêu. Hoàng bảo nhìn Liên cực thế này anh không đành, hay là Liên nghỉ làm chuyên tâm vào học còn kiếm tiền cứ để Hoàng lo. Ái ngại vì sự tốt bụng của bạn trai, Liên từ chối nhưng sau Hoàng ép cô lại gật đầu nghe theo lời Hoàng.
Từ hôm đấy, Hoàng vừa học vừa đi làm thêm để kiếm tiền nuôi bạn gái. Sáng học, chiều Hoàng lại đi làm phục vụ ở quán café, tối rảnh thì lại đi gia sư kín tuần. Cứ thế quỹ thời gian dành cho công việc khiến Liên và Hoàng ít gặp nhau hơn. Nhưng mỗi tháng nhận lương đưa cho bạn gái Hoàng vui lắm. Với số tiền này thì Liên có thể chi trả cho mọi sinh hoạt của mình mà không phải xin hay đi làm thêm gì nữa. Vì với anh, chỉ cần người yêu cười là Hoàng thấy hạnh phúc lắm rồi. Mệt nhọc có ăn thua gì chứ.
Thế rồi 1 thời gian sau, Liên khóc chạy tới chỗ Hoàng nói mẹ em ốm nặng đang nằm viện mà không có tiền đóng viện phí. An ủi Liên, Hoàng lại cố nghĩ cách kiếm đâu ra số tiền 50 triệu đồng để đóng viện phí cho mẹ em đây. Túng quá làm liều, Hoàng quyết đi vay nặng lãi để giải quyết chuyện gấp lúc này. Đặt vào tay Liên cục tiền 50 triệu Hoàng giục vội cô mang đến đóng viện phí cho mẹ kẻo trễ. Liên tỏ vẻ xúc động rồi đi thẳng chẳng quan tâm xem bạn trai mình lấy tiền ở đâu ra.
Thế rồi đến ngày trả nợ Hoàng vẫn chưa có tiền, bọn đầu gấu đến đòi nợ và tẩn cho Hoàng 1 trận thừa sống thiếu chết. Không còn cách nào, Hoàng đành xin nghỉ học và lấy số tiền học phí bố mẹ cho 1 năm để trả nợ. Vậy là anh đã trả được 1 nửa nhưng còn 1 nửa nữa chắc Hoàng phải về nói dối xin bố mẹ trả cho rồi đi làm kiếm tiền gửi trả lại bố mẹ mình sau vậy.
Sau lần đấy, Hoàng ra công trường xin làm phụ hồ, bốc vác các kiểu. Anh chấp nhận công việc chân tay nặng nhọc để kiếm tiền nhanh chứ mấy công việc nhẹ nhàng kia được ít tiền quá. Vừa đi làm vừa lo trả nợ và nuôi Liên ăn học khiến Hoàng gần như kiệt sức. Từ chàng trai 62kg anh tụt xuống còn 48kg nhìn gầy như que củi. Mấy tháng làm không biết trời đất, cuối cùng số tiền Hoàng vay bố mẹ cũng đã trả được. Giờ anh chỉ chuyên tâm kiếm tiền lo cho Liên ăn học thôi. Giờ em đã học năm 4 rồi nên khá tốn kém.
Nhiều lúc thấy tụi bạn cắp sách đến giảng đường rồi đi chơi đây đó, Hoàng thèm lắm. Nhưng biết làm sao bây giờ, anh đã chọn hy sinh vì tình yêu thì chấp nhận thôi. Hi vọng mai này ra trường Liên sẽ có công việc ổn định và 2 đứa anh sẽ đi tới hôn nhân.
4 năm dài ròng rã, Hoàng bỏ dở sự nghiệp học hành của mình để đi làm thuê đủ nghề nuôi bạn gái và cả nhà bạn gái. Nhưng sự đời chẳng ai ngờ cho đến 1 ngày Hoàng bị ngã giàn giáo ở trên tầng 2 xuống đất và phải nhập viện khẩn cấp.
Vào viện với tình trạng khá nguy kịch, nhưng Hoàng vẫn cố mở mắt để tìm Liên. Nhưng không, khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại anh vẫn không thấy người con gái mình yêu đâu cả ngoài gia đình anh. May mắn ca phẫu thuật thành công nhưng Hoàng lại mất đi đôi chân của mình và phải ngồi xe lăn cả đời. Biết tin ấy anh sốc lắm, vậy là anh sẽ thành người tàn tật, vô dụng, là gánh nặng cho gia đình ư?
Đúng lúc Hoàng tuyệt vọng nhất vì sự cố tai nạn lao động khiến anh mất đi đôi chân của mình thì Liên tới (3 hôm sau khi Hoàng hồi sức lại Liên mới đến). Thấy bạn gái tới Hoàng mỉm cười rạng rỡ nhưng đáp lại sự vui mừng đó của bạn trai thì Liên lại tỏ thái độ và nói 1 câu khiến anh sốc toàn tập.
– Xin lỗi anh, chúng ta phải chia tay thôi. Em không thể yêu và cưới 1 người què ăn hại như anh được. Tháng sau em tốt nghiệp cũng là lúc em lên xe hoa về nhà chồng. Nhà chồng em ở Hà Nội, giàu lắm. Anh ấy có thể cho em và cả nhà em cuộc sống sung sướng, sang giàu còn anh thì có lẽ cả đời này sẽ chỉ làm khổ người khác thôi.
– Tại sao???
– Tại sao chứ? Vì anh ấy là đại gia còn anh chỉ là thằng bốc vác, phụ hồ nên em không thể trao thân cho kẻ thấp hèn, nghèo túng như anh được. Giờ anh hiểu vì sao rồi chứ? À, hôm cưới em anh đừng đến, em không thích đón tiếp 1 người khuyết tật xấu xí như anh đâu.
Liên bĩu môi 1 cái thật dài rồi quay lưng ra về khiến Hoàng tức sôi máu lên. Nằm trên giường bệnh anh như muốn đập phá mọi thứ xung quanh vì câu nói đó của người yêu. Hy sinh, bỏ học, vay nặng lãi, đi làm thuê đủ nghề đến mức tai nạn mất đi đôi chân để kiếm tiền lo cho người yêu và cả nhà Liên vậy mà cái kết sau 4 năm anh nhận được lại đắng chát thế này sao?
Lúc Liên nhận đồng tiền mà Hoàng phải đổ mồ hôi, nước mắt và cả máu để kiếm nó thì Liên vui vẻ nhận. Nhưng giờ thấy anh tai nạn, Liên yêu được đại gia thì em sẵn sàng “đá” anh đau điếng không chút day dứt và dằn vặt thế này sao? Ứa nước mắt đau đớn, Hoàng ước mình có thể đứng dậy rời khỏi bệnh viện mà đến trước mặt Liên hét thật to vào mặt người con gái phụ tình đó 2 chữ “phản bội”. Nhưng giờ thì anh không thể, cuộc đời có quá bất công với anh không hay là tại vì anh yêu dại khờ để người ta lợi dụng rồi đá đau điếng thế này?