Tôi không thân thiết với mẹ và cũng không thật sự hiểu được mẹ, cho đến ngày mẹ khuyên tôi chia tay bạn trai kiếm nửa tỷ một năm và kết hôn với người lương 5 triệu/tháng để có được hạnh phúc thực sự.
Tôi muốn kể lại câu chuyện của mình, không phải với mục đích khoe khoang hay đáng tự hào, mà đây là câu chuyện của tôi, một câu chuyện tôi muốn được chia sẻ cho chị em phụ nữ của thời hiện đại.
Tôi là một cô gái có ngoại hình khá xinh xắn, tính cách nhẹ nhàng và có một công việc cũng khá. Với tôi, để kiếm một anh chàng người yêu thật sự không có gì khó khăn cả. Vấn đề ở chỗ người đàn ông đó thế nào, có xứng đáng để tôi gửi gắm cả đời hay không.
Trước giờ tôi luôn có một quan niệm rất bảo thủ và cực kì cổ hủ rằng, tôi, một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang thì tại sao tôi phải quen với một người đàn ông bình thường. Cũng chính vì thế mà đối tượng để tôi hẹn hò trước giờ chỉ nằm ở giới trung lưu chứ không hề có mức bình thường. Bố mẹ tôi đều có thu nhập khá, hai ông ba trước giờ luôn hòa thuận và sống rất hạnh phúc. Bởi vậy tôi cũng mong mình có một cuộc sống đủ đầy như ở nhà mình chứ không muốn lấy chồng về rồi tôi lại phải sống trong cái cảnh khổ sở.
Tôi đã từng nghĩ như thế và quen khá nhiều người suốt 1 thời gian dài. Cuối cùng tôi quyết định dừng cuộc tình chơi bời của mình lại khi quen với Minh. Minh còn trẻ, hơn tôi 4 tuổi nhưng đã là giám đốc của một công ty với mức thu nhập cả nửa tỷ 1 năm. Thật sự tôi thấy Minh phù hợp với mình lắm, có điều kiện, có gia thế. Sau này lấy về tôi sẽ không phải lo gì về tiền nong cả.
Hai mẹ con tôi thật sự ở nhà vốn không thân thiết lắm. Cũng có thể mẹ thân với cậu em trai của tôi hơn nên thành ra tôi cũng ít tâm sự với mẹ. Thế là bình thường tôi sẽ nói chuyện với bố nhiều hơn. Thi thoảng tôi cũng chỉ nói với mẹ sơ sơ về chàng người yêu mình như thế. Yêu Minh thật sự tôi không phải lo thiếu tiền. Nhưng tính tôi sống lại tình cảm, tôi cực kì dễ bị tủi thân. Bởi thế nên đôi khi tôi vẫn buồn lòng vì Minh không mấy quan tâm tới tôi.
Đúng cái lúc đó thì tôi gặp lại Phúc, cậu bạn từ thời học cấp 3 vừa từ Sài Gòn về. Cậu ấy rất quý tôi, đấy là tôi thấy thế. Tôi và cậu ấy vẫn chơi thân với nhau như ngày trước. Những lúc tôi buồn hay tôi tủi thân, tôi đều tìm đến cậu bạn chí cốt này. Mẹ tôi nhiều khi hỏi, trong đó có 1 câu khiến tôi suy nghĩ mãi: “Rốt cuộc người yêu con là ai?”. Có thể người ngoài cũng sẽ có nhiều người nhầm tưởng tôi và Phúc là người yêu của nhau cũng nên. Chúng tôi hoàn toàn thoải mái với nhau, có thể cười vui với nhau mỗi ngày, cùng nhau đi ăn và thật sự thân thiết như tri kỉ.
5 năm về trước, ngày Minh ngỏ lời với tôi rằng muốn cưới thì cũng là lúc Phúc thú nhận với tôi rằng cậu ấy thích tôi, yêu tôi đã từ lâu và thật sự muốn tôi trở thành vợ của cậu. Đứng trước hai sự lựa chọn chênh lệch rõ ràng đấy trong cuộc đời. Tôi thật sự hoang mang lắm. Tôi trầm ngâm nghĩ ngợi, nếu tính ra thì Minh hơn Phúc ở mọi thứ, từ tiền tài, địa vị cho đến vẻ bề ngoài.
Tôi nhớ mãi ngày hôm đó, đó là lần đầu tiên tôi và mẹ thân thiết đến thế. Trong cái lúc tôi trầm ngâm, tôi chưa hỏi mẹ về chuyện tình cảm của mình thì mẹ đến ôm lấy tôi nhẹ nhàng như ngày tôi còn bé rồi nói:
– Con đang rối lắm đúng không? Mẹ biết tâm trạng của con bây giờ thật sự rối bời. Con có sự lựa chọn của con. Nhưng hãy cân đo đong đếm thật kĩ con ạ. Mẹ chưa biết rõ về hai chàng trai này, thế nên mẹ muốn mời cả hai chàng trai đến đây dùng bữa. Nhưng con hãy mời từng người nhé.
– Sao phải làm thế hả mẹ?
– Rồi con sẽ hiểu.
Tôi rủ Minh đến dùng bữa cơm với nhà mình trước tiên, bữa cơm thật sự có vẻ trang nghiêm quá, cả nhà cứ im lặng ăn hết cơm của mình. Minh chững chạc, ít nói, điềm đạm và bận bịu với những cuộc điện thoại suốt bữa tối. Còn bữa cơm với Phúc thì khác hoàn toàn. Gia đình tôi vốn thường nói chuyện khi ăn và cái này với Phúc thì hoàn toàn hợp cạ. Phúc khiến cả nhà tôi có 1 bữa ăn cực kì vui vẻ. Cậu ấy rất giống bố tôi, một người luôn yêu đời và thương vợ con.
Sau hai bữa cơm với hai chàng trai ấy, mẹ tôi vào phòng tôi nắm lấy tay tôi rồi dặn dò:
– Con có thấy sự khác biệt của hai người con trai bên con không?
– Con có ạ.
– Mẹ khuyên con, hãy cưới một chàng trai như Phúc. Mẹ cũng biết lương cậu ấy chỉ có 5 triệu/tháng thôi. Nhưng mẹ tin cậu ấy sẽ giống bố con, sẽ cố gắng và chắc chắn thành tài. Quan trọng hơn cả, con sẽ có được tình yêu thương của một người làm chồng, làm cha cực kì tốt.
Tôi đã nghe lời mẹ, lấy Phúc và giờ tôi đang sống vô cùng hạnh phúc với gia đình của mình, với người chồng thành đạt mà dành thời gian yêu thương vợ con. Tôi đã hiểu lý do sâu xa mà mẹ khuyên tôi chia tay với anh giám đốc kiếm nửa tỷ 1 năm để lấy người đàn ông lương cực kì thấp đó.
Đôi khi trong hành trình nhân sinh của mình, chúng ta phải đứng trước những ngã rẽ và buộc phải đưa ra lựa chọn khó khăn. Gặp gỡ được một người là duyên phận, nhưng gắn bó cả đời với ai lại là quyền lựa chọn của chúng ta. Dường như trong xã hội ngày nay, nhiều người đã vô tình đặt vật chất lên làm tiêu chuẩn tuyệt đối cho tất cả sự lựa chọn của họ. Nhưng cuộc đời không ai biết trước được sẽ có những biến cố gì. Chỉ khi mang một trái tim không toan tính, không vụ lợi để cảm nhận, chúng ta mới thực sự biết được rằng đâu là bến bờ hạnh phúc mà mình đang tìm kiếm.
Nguồn: ĐKN
Clip hay: