Vừa bước chân vào nhà, tôi nghe tiếng hét và tiếng xịt nước trong phòng tắm: “Bà dạng chân ra đi. Thối không thể chịu được!”
Hé cửa phòng, tôi chết lặng trước cảnh tượng đang diễn ra: Vợ tôi bịt khẩu trang, dùng vòi vệ sinh xịt nước tắm cho mẹ tôi như người ta tắm cho chó mèo hay khi rửa xe, còn mẹ tôi ngồi co rúm, đờ đẫn dưới làn nước.
Tôi đẩy mạnh cửa vào, giằng vòi nước từ tay cô ta, vứt xuống đất. Tôi hét lên, đuổi cô ta ra ngoài. Cầm ca múc nước lên rửa cho mẹ, tôi khóc rống lên, tim tôi như bị xé ra hàng trăm mảnh. Mẹ của tôi, người đã hy sinh cả cuộc đời cho tôi, người tôi yêu thương, kính trọng nhất mực mà cô ta dám đối xử như vậy?! Cầm ca múc nước rửa cho mẹ, tôi không kìm được mình, khóc rống lên Tắm xong, tôi lấy khăn trùm quanh người mẹ rồi đưa bà vào phòng thay quần áo.
Người bà gầy rộc đi, vùng da ở bẹn và mông bị loét ra. Có lẽ từ khi bác giúp việc nghỉ, không ai giúp mẹ thay bỉm, vệ sinh thường xuyên. Thảo nào, tuần cuối của chuyến công tác, tôi cứ đứng ngồi không yên, lòng dạ như lửa đốt, cố làm ngày làm đêm để công việc xong trước thời hạn, nhanh được về nhà. Mẹ tôi sinh được 3 người con nhưng chỉ giữ được mình tôi.
Bố tôi cũng đã mất cách đây 10 năm. Sau khi bố mất, suốt 6 năm liền, mẹ sống một mình ở quê, thuyết phục thế nào cũng không lên thành phố. Mẹ nói, mẹ sống ở quê quen rồi, có mảnh vườn, con gà, con vịt để bầu bạn chăm sóc, lên thành phố tù túng không chịu được. Hồi đó, cứ mỗi lần nghĩ tới cảnh mẹ phải lẻ bóng trong khu vườn rộng mênh mông, tối tối buồn chỉ biết bật ti vi đến lúc ngủ thiếp, tôi lại trào nước mắt. 4 năm trước, một ngày tôi nhận tin dữ từ quê nhà, người hàng xóm nói mẹ tôi đợt này rất lạ, quên quên nhớ nhớ. Tôi vội phóng về quê, đưa mẹ đi khám. Bác sĩ nói bà bị bệnh Alzheimer giai đoạn đầu.
Vợ tôi bảo cứ để mẹ sống ở quê, thuê người giúp việc sớm tối chăm sóc bà, thi thoảng về thăm, mua sắm lương thực, thuốc men là được. Tôi không đành lòng, quyết đưa bà lên ở cùng. Vợ tôi mặt nặng mày nhẹ, mấy ngày không nói một lời. Tôi cũng mặc kệ, đến tuổi này, không lẽ lại nhảy dựng lên cãi nhau, con cái chê cười, làm trò hề cho thiên hạ.
Mọi việc trở nên tồi tệ khi bệnh mẹ tôi trở nặng hơn, bà chẳng còn nhớ gì nữa, cũng chẳng nhận ra tôi. Mẹ không còn định hướng được không gian, phân biệt được thời gian. Nhiều hôm, mẹ đi tới đi lui trong nhà, nét mặt bần thần, đờ đẫn. Rồi mẹ không tự chủ vệ sinh, nếu tôi không để mắt một chút là nhà khai rình, thối um, khiến vợ tôi nhảy dựng lên, nói ra nói vào. Tôi phải xin nghỉ phép mấy tuần, ở nhà chăm mẹ và tìm người giúp việc. Suốt thời gian đó, mọi chuyện vệ sinh, tắm rửa cho bà tôi đều tự tay làm, vợ tôi không đoái hoài.
Sau nửa năm vật lộn với chuyện osin đến rồi đi, cuối cùng tôi cũng may mắn tìm được một bác đứng tuổi tốt tính, lại có kinh nghiệm chăm sóc người lú lẫn, không nề hà chuyện thay bỉm, tắm rửa, lau dọn cho mẹ. Biết vợ vô tâm, không quan tâm đến mẹ lẫn bác giúp việc, tôi thường xuyên tâm sự, động viên, nhờ cậy bác. Đang yên đang lành thì tôi phải đi công tác.
Dù phấp phỏng lo lắng nhưng tôi nghĩ vợ tôi chỉ ác khẩu chứ không ác tâm. Ai dè, trước ngày về 1 tuần, bác giúp việc gọi điện cho tôi, khóc lóc nói không thể tiếp tục làm được nữa, bác tuy nghèo đói nhưng cũng có lòng tự trọng. Hóa ra, khi tôi đi vắng, vợ tôi thường xuyên chê trách, mắng chửi bác, khiến bác giận bỏ về quê. Tôi biết vợ tôi, một cô con dâu thành phố, từ bé đã sống như tiểu thư, vô tâm, ích kỷ, không có tình cảm gì với người mẹ chồng quê mùa, xa lạ.
Tôi cũng biết cô ta không quen chịu khổ sở, hôi thối để chăm sóc cho một người già lú lẫn. Nhưng tôi không thể ngờ, cô ta có thể hành xử với mẹ tôi như với súc vật như vậy! Thật đúng là “khác máu tanh lòng”.
Theo WTT
Xem thêm: Rơi nước mắt với những lời trăn trối của người mẹ sắp lìa đời với đứa con mới sinh.