Chiều hôm đó, cô ô sin khóc dở mếu dở chạy đến cơ quan tôi, dáng vẻ sợ hãi. Tôi thấy cô ta chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng thì nghĩ ngay đến con, tôi sợ con mình có chuyện gì nên hỏi dồn dập. Ai ngờ, cô ta lại tiết lộ một câu chuyện động trời.
Đẻ đứa thứ hai xong, tôi quyết định bằng mọi giá phải thuê ô sin, bởi tôi quá mệt mỏi với việc chăm con và làm việc nhà. Tôi chỉ được nghỉ 6 tháng thai sản và phải quay trở lại với công việc nữa nên không thể nào lo cho con chu đáo được.
Chồng tôi thì cực lực phản đối, anh bảo rằng anh không muốn có một người lạ xuất hiện ở trong nhà. Hơn nữa người đó lại là phụ nữ , anh bảo với tôi rằng, ngoài tôi ra thì anh không muốn có người phụ nữ thứ hai bước vào căn nhà này.
Nhưng tôi không chịu nổi, ừ thì nghe chồng nói vậy cũng thích thật đấy, cơ mà tôi đâu phải siêu nhân, tôi phải thuê ô sin, phải có người trông con, đi chợ dùm để còn đi làm, chồng tôi được cái kiếm tiền giỏi nhưng việc nhà thì chưa bao giờ đụng tay vào. Thế là mặc cho chồng phản đối, tôi vẫn thuê ô sin.
Cô ô sin tôi thuê có gương mặt khá hiền hậu, còn đang trẻ nhưng đã bị chồng bỏ, có một đứa con ở quê đang ở với bà ngoại. Thấy cô ta hiền lành, thật thà, tôi ưng luôn.
Hôm đầu cô ta mới về làm, chồng tôi đã chê đủ điều. Anh bảo: “Cô nấu cơm nhão thế, thức ăn chán thế, chả như vợ tôi nấu gì cả”. Có hôm anh lại nói với tôi: “Em ạ, anh chưa thấy cô ô sin nào vô duyên như thế”. Tôi nghe chồng than phiền về cô ô sin thì gạt đi, nhưng thực tâm, tôi cũng thấy vui vì chí ít, chồng tôi cũng không có ý định tòm tem với cô ô sin như rất nhiều ông chồng khác.
Được cái ô sin nhà tôi cũng ngoan, bảo gì làm nấy, chư bao giờ lạm quyền. Tôi mừng vì dù sao, mình cũng thuê được cô ô sin tốt bụng. Giả dụ mà gặp ô sin tai quái, chắc tôi cũng phải khóc thét.
Ấy vậy mà lại có chuyện động trời xảy ra. Đêm hôm đó, có lẽ là một đêm tôi không thể nào quên được.
Đợt đó đã hơn 1 năm kể từ ngày cô ô sin vào nhà tôi. Vì để tiện cho việc chăm con trai thứ hai của tôi nên tôi dọn luôn cái phòng ở tầng hai cho cô ấy ở lại, không phải đi thuê nhà trọ gần đó nữa. Chồng tôi thấy thế cứ cằn nhằn mãi, bảo không dưng lại cho người lạ vào ở trong nhà.
Thế mà…
Chiều hôm đó, cô ô sin khóc dở mếu dở chạy đến cơ quan tôi, dáng vẻ sợ hãi. Tôi thấy cô ta chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng thì nghĩ ngay đến con, tôi sợ con mình có chuyện gì nên hỏi dồn dập. Ai ngờ, cô ta lại tiết lộ một câu chuyện động trời.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong, tôi bảo cô ô sin dọn dẹp sớm rồi đi ngủ với lý do mệt. Tôi ôm con vào giường, ru con ngủ rồi cũng ngủ luôn. Chồng tôi bảo có dự án cần hoàn thiện nên lên phòng làm việc ở tầng hai để làm cho yên tĩnh.
Đến nửa đêm, tôi nghe tiếng hét váng trời của chồng. Tôi lục đục thức dậy, chạy lên tầng hai. Tiếng hét đó vọng ra từ phòng của cô ô sin, tôi từ từ bật điện. Đứng trước mặt tôi là ông chồng vừa mới cởi được một ống quần, chân kia bị kẹp vào chiếc bẫy tôi hay dùng để bẫy chuột. Cò cô ô sin thì sợ hãi, ngồi co rúm trong góc giường.
Lúc này, tôi mới tiến đến, chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu. Anh định mở miệng ra thanh minh nhưng tôi đã chặn họng lại ngay. Thì ra chồng tôi chỉ giả vờ đạo đức, ngay từ khi cô ô sin bước vào, anh ta đã nuốt nước bọt ừng ực và lên kế hoạch để chiếm đoạt được cô ấy. Rất may cho tôi là tìm được một cô ô sin tử tế. Cô ấy bảo rằng rất sợ trước những lời cưa cẩm và đe dọa của chồng tôi. Thế nên lúc chồng tôi ép cô ấy “làm tí” tối nay thì cô ấy đã quyết định nói với tôi, nhờ tôi cứu giúp.
Nhìn ông chồng nhăn nhó đang cúi xuống gỡ chiếc bẫy chuột mà tôi thấy kinh tởm. Như nhiều người, họ đã đuổi ô sin đi để cho yên cửa yên nhà nhưng tôi thì khác, tôi sẽ giữ cô ô sin lại và sẽ xem xét đuổi ông chồng dê xồm ra khỏi nhà.