Mẹ dạy con biết yêu thương, biết bao dung, nhưng tuyệt đối đừng mềm lòng với kẻ vũ phu đã ra tay đánh mình. Con của mẹ sống tình cảm, sống trọn nghĩa nhưng lấy chồng đừng nên bi lụy…
Con gái của mẹ! Hôm nay con về, mặt mũi sưng húp, mẹ hỏi có chuyện gì nhưng con không nói. Con lại hỏi mẹ, bố mẹ lấy nhau đã hai lăm năm, có khi nào bố đánh mẹ chưa? Mẹ đã trả lời rằng: Chưa bao giờ bố đánh mẹ cả. Con không hỏi gì nữa, rồi bỏ lên phòng khoá chặt cửa, bữa tối cũng không buồn xuống ăn. Bố đoán hay là con lại cãi nhau với người yêu. Em trai con thì đoán, hình như con bị ai đánh. Mẹ cũng linh cảm có gì đó không ổn. Mẹ hi vọng con và chồng sắp cưới của con chỉ đơn giản là hai đứa đang giận dỗi nhau, chứ không phải là con vừa bị nó đánh. Vì nếu chồng sắp cưới của con vì nóng nảy mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con thì mẹ không bao giờ cho phép con lấy một kẻ như vậy làm chồng!
Con ạ, mẹ và bố cưới nhau đã gần 30 năm. Vợ chồng ở với nhau, chẳng tránh khỏi lúc bát đũa xô lệch, chẳng tránh khỏi những lúc giận hờn cãi vã. Nhưng đúng là ngần ấy năm, bố con chưa bao giờ, chưa một lần nào ra tay đánh mẹ. Nhiều năm về trước, có một lần khi bố mẹ xảy ra cãi vã rất lớn. Bố đã giơ tay định đánh mẹ. Mẹ khi đó đã nói với bố: “Nếu hôm nay anh dám đánh tôi, tôi sẽ ôm con bỏ đi chứ không bao giờ chấp nhận chồng vũ phu”. Bố nghe mẹ nói vậy thì dừng tay. Có thể do bố con hiền nên đã nhượng bộ mẹ. Nhưng mẹ chắc chắn nếu ngày hôm đó bố đánh mẹ thật, nhất định mẹ sẽ không bao giờ tha thứ, nhất định mẹ sẽ bỏ bố con.
Con gái của mẹ, khi con có bạn trai, hay sau này đi lấy chồng thì tuyệt đối đừng bao giờ cho phép, đừng bao giờ tha thứ cho người đàn ông mà cứ mỗi lần cãi nhau là lại ra tay đánh con. Vì nếu một lần người ta đánh được con, nhất định sẽ có lần thứ hai. Nếu con bỏ qua một lần, nhất định sẽ có những lần tiếp. Không bao giờ chấp nhận được đàn ông vũ phu. Nếu con gặp phải loại đàn ông như thế thì hãy lập tức phải bỏ luôn, về nhà với mẹ.
Chẳng phải ở trên tivi sách báo đâu mà ngay xung quanh nhà ta, mẹ vẫn thấy những người vợ bị chồng bạo hành. Ấy thế mà họ vẫn không dám bỏ chồng. Họ nói vì muốn giữ gìn gia đình cho những đứa con. Nhưng mẹ nghĩ khác. Một nơi không có tình yêu, không có tình thương thì sao có thể gọi là gia đình? Giữ lại một “gia đình” như thế chỉ làm hại bọn trẻ. Những đứa trẻ sẽ đau lòng và ám ảnh thế nào khi chứng kiến cảnh bố chúng đánh đập, hành hung mẹ chúng?
Nhiều ông bố, bà mẹ ở lứa tuổi của mẹ, cũng hay khuyên con gái của họ: “Một điều nhịn là chín điều lành”. Họ khuyên con họ nếu chẳng may bị chồng bạt tai một cái thì cứ nhịn đi cho qua chuyện, cho yên cửa an nhà. Nhưng mẹ dạy con, nếu bị chồng đánh dù chỉ một lần, con hãy vùng lên để bảo vệ mình. Nếu hắn ta đánh con một cái, con có thể cào vào mặt hắn một cái. Phụ nữ là phái yếu, chúng ta phải biết tự bảo vệ chính mình. Mẹ không cần danh dự, mẹ không cần thể diện. Cái mẹ cần là hạnh phúc của con, thân thể khỏe mạnh của con.
Có nhiều gã đàn ông, lúc nóng giận thì ra tay đánh vợ, đánh xong lại tỏ ra ăn năn hối hận, thậm chí có thể bò lê quỳ gối dưới chân vợ để xin lỗi, cầu sự tha thứ. Đàn bà dễ mủi lòng, thấy thế thì bỏ qua. Rồi vì bỏ qua nên lần sau chồng lại đánh, lại xin tha thứ, lại bỏ qua,… Thật là một cái vòng luẩn quẩn và người đau đớn nhất vẫn là đàn bà. Mẹ dạy con biết yêu thương, biết bao dung, nhưng tuyệt đối đừng mềm lòng với gã chồng vũ phu đã ra tay đánh mình. Con của mẹ sống tình cảm, sống trọn nghĩa nhưng lấy chồng đừng nên bi lụy.
Ngày hôm nay, nếu quả thật bạn trai đã đánh con. Vậy thì con hãy dũng cảm chấm dứt mối quan hệ ấy. Con hôm nay có thể buồn, nhưng sẽ không bao giờ phải hối hận về những ngày tháng sau. Một mai con đi lấy chồng, nếu bị người ta đánh đập, bị đối xử chẳng ra gì, thì con cứ mạnh dạn rời bỏ, rồi về nhà với mẹ. Với bố mẹ, con là báu vật vô giá, con quý hơn bất cứ thứ vàng bạc, kim cương, châu báu nào. Làm sao bố mẹ có thể chấp nhận một kẻ nào đó chà đạp, tổn thương con?
Hãy nhớ lúc nào cũng phải biết yêu thương và bảo vệ bản thân mình.
Theo Blogtin