Người ta thường nói “một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa” bởi vợ chồng không chỉ là cái tình mà còn là cái nghĩa. Vợ chồng ăn ở với nhau, trông cậy vào nhau lúc ốm đau hoạn nạn, chứ lúc khỏe mạnh, thảnh thơi, chắc gì ai lại cần tới ai. Dù sướng khổ hay vui buồn, hay gặp lúc nguy nan hoạn nạn thì cũng phải yêu thương đùm bọc nhau, đó mới là phải đạo. Đạo nào sâu cho bằng “duyên phận vợ chồng”
Tôi nhớ có một câu chuyện trong kinh Phật đại ý như sau: “Có một anh chàng kia rất yêu một cô gái. Hai người quen nhau và rất hạnh phúc trong vòng 2-3 năm. Thế rồi một ngày nọ, cô gái đi lấy chồng. Anh người yêu rất đau khổ và than trời trách đất tại sao mình yêu cô gái ấy như vậy mà cô ấy lại cưới người khác.
Khi đó, người ta mới coi duyên tình kiếp trước của hai người thì thấy rằng: Cô gái ấy kiếp trước chết nơi đầu đường xó chợ, trên người không có nổi một mảnh vải che thân. Người qua kẻ lại rất nhiều nhưng không ai đoái hoài đến cô. Thế rồi anh người yêu này cũng là một trong những người đi đường, thấy thế mới dừng lại bên xác cô gái, chàng xót thương cho cô gái nên cởi áo đắp lên người cô, rồi đi.
Sau đó, một chàng trai khác là tiền thân của người chồng ở kiếp này của cô gái cũng đi ngang qua. Thấy xác cô gái, anh dừng lại mang cái xác đi chôn. Thế rồi đầu thai chuyển kiếp đến kiếp này, cô gái quen anh người yêu để trả nợ đắp áo cho cô. Nhưng người cô cả đời nâng khăn sửa túi là người kiếp trước đã chôn cất cô bởi ân tình của người chồng sâu nặng hơn rất nhiều.”
Tuy chỉ là câu chuyện tôn giáo để nói lên thuyết luân hồi của Phật gia. Thế nhưng nó cũng nói lên được duyên phận của con người không chỉ có tình yêu mà còn là là cái ân, cái nghĩa với nhau. Vì duyên nên gặp gỡ nhưng vì cái nghĩa mới nên vợ chồng.
Vì vậy, ở đời dù cho có gặp phong ba bão táp gì thì hai vợ chồng cũng nên nghĩ đến ân tình mà cùng nhau vượt qua. Đừng dễ dàng buông tay nhau vì đâu có dễ mà gặp nhau trong cả cuộc đời này. Phải trải qua ân tình trăm năm mới nên duyên vợ chồng. Một khi đã buông tay thì đôi khi cả đời, cả kiếp cũng không còn gặp lại.
Tôi có biết một anh bạn quen và cưới vợ là mối tình đầu của nhau. Vì hai vợ chồng cùng tuổi nên đôi khi hay tị nạnh, ít nhường nhịn nhau. Thế rồi, anh ta cảm thấy chán vợ, nghĩ vợ mình không xinh đẹp, trẻ trung và ngọt ngào như những cô gái khác. Anh liền cặp bồ với một cô gái học dưới mấy khóa, xinh đẹp và biết chiều lòng người.
Hai vợ chồng chia tay êm thấm vì cô vợ cũng là người hiểu biết và tự trọng. Không hề có cuộc cãi vã, khóc lóc hay hận thù gì nhau. Rồi anh chàng cưới cô vợ mới, hai người cũng hạnh phúc trong một hai năm đầu. Thế nhưng, đời sống vợ chồng thì không thể cứ êm đẹp như hồi quen nhau. Cô vợ cũng không thể cứ mãi xinh, mãi ngọt ngào khi mà cơm áo gạo tiền cứ đè nặng hai vai.
Anh cảm thấy chán nản, thấy vợ mới của mình thật phiền, thật chán, thậm chí còn chán hơn cả cô vợ cũ. Thế nên anh hối hận vì đã chia tay vợ cũ. Cứ thế, anh sống với sự dằn vặt, vì cứ luôn so sánh vợ mình với những người phụ nữ khác. Cô vợ mới của anh cũng chán người đàn ông “đứng núi này trông núi nọ” như anh. Hai vợ chồng suốt ngày cãi nhau. Cuộc sống ngột ngạt như địa ngục.
Trong khi đó, cô vợ cũ cũng lấy chồng mới. Anh này tuy không đẹp trai, giỏi giang như anh nhưng thương yêu và trân trọng vợ mình nên chị rất hạnh phúc.
Thế nên mới nói, đừng bao giờ so sánh vợ với người khác bởi vợ mình mới là người chung vai gánh vác cùng mình. Còn những cô bồ bên ngoài khi nào chẳng đẹp, chẳng dịu dàng vì cô ta chỉ đến với các anh để tìm niềm vui chứ có bao giờ lo lắng chăm sóc anh đâu mà khổ sở hay lo lắng. Chứ còn khi đã cưới về làm vợ thì ai cũng sẽ như ai cả thôi.
Tôi rất tâm đắc câu: “Vợ người ta đẹp vì được chồng yêu thương, còn vợ anh xấu và hay cằn nhằn là do anh chưa đủ thương yêu”. Nếu chồng luôn tâm lý, biết yêu thương, biết xót vợ thì cực khổ nào người phụ nữ cũng có thể vượt qua. Còn cứ mãi vô tư, để vợ đầu tắt mặt tối lo trong lo ngoài thì vợ nào cũng xấu xí và cau có cả thôi.
Mà chén bát trong chạn còn va chạm thì cuộc sống chung nào mà chẳng có cãi vã, giận hờn. Quan trọng là dù bạn có giận thế nào cũng hãy nghĩ đến những gì mà người kia đã dành cho mình bởi vì:
“Người chồng là tay trái, người vợ là tay phải. Tay trái sờ tay phải không có cảm giác gì.
Nhưng nếu đến một ngày, tay trái chảy máu, tay phải nhất định sẽ giúp cầm máu.
Rồi tay trái ngứa ngáy, tay phải nhất định sẽ gãi ngứa cho tay trái.
Có một ngày, tay trái cầm đồ mệt mỏi, tay phải nhất định sẽ giúp tay trái bưng đồ.
Cho nên nhất định không được ghét bỏ tay phải của bạn, lại càng không thể ghét bỏ tay trái của bạn.
Bởi vì tay trái nắm tay phải mới tạo nên cuộc đời trọn vẹn, nắm bàn tay của nhau tới tận cuối đời, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, bình đạm mới thật là yên vui.
Có một người cả đời chỉ yêu bạn, thương bạn, lo lắng cho bạn, đó chính là hạnh phúc.
Vạn người theo đuổi không bằng một người yêu thương.
Vạn người nuông chiều không bằng một người thấu hiểu.
Không phải tất cả mọi người trên đời này đều có thể yêu nhau bằng tất cả trái tim.
Những ai đi lướt qua đều là cảnh, những người đụng phải vai đều là khách.
Người nhớ bạn, yêu bạn mới là người chia sẻ ngọt bùi cùng bạn
Hãy trân trọng! Trân trọng bạn nhé…”.