Huệ và chồng mới cưới nhau được 3 năm, có cô con gái 1 tuổi nhưng cuộc hôn nhân đã đi vào ngõ cuộc vì vợ chồng tự dưng cảm thấy có khoảng cách rõ rệt trong cuộc sống. Chồng Huệ làm mỗi tháng lương 40 triệu thừa sức nuôi vợ con nên sau khi sinh xong Huệ đã nghỉ công việc lễ tân lương 4 triệu mỗi tháng để ở nhà chăm con và cơm nước cho chồng.
Ai cũng bảo cô nghỉ là đúng, lương không đủ tiền thuê ô sin thì làm làm gì cho vất vả ở nhà chăm con nội trợ có phả tốt hơn không. Lúc đầu Huệ cũng suy nghĩ giống như tất cả mọi người, thế nhưng sau gần 1 năm ở nhà kết quả là cô đã nghiệm ra một điều, quyết định nghỉ làm là quyết định sai lầm lớn nhất trong đời của cô.
Suốt ngày quanh quẩn với 4 bức tường chỉ biết tới tã bỉm rồi cháo sữa chứ chẳng biết tới bao sự thay đổi của thế giới bên ngoài. Ngày xưa đi làm thì tóc tai uốn rồi tạo kiểu nọ kia, quần áo chỉn chu sao cho hợp mốt nhất giờ thì xuống giường chỉ kịp vấn cái tóc lên rồi nhanh nhanh thay tã không con tràn bỉm. Cả ngày có khi vẫn mặc nguyên bộ đồ ở nhà cho tới tận lúc đi tắm.
Chồng Huệ kiếm ra tiền nhưng công việc của anh khá mệt mỏi khi phải giao lưu làm việc với khách hàng. Nên nhiều khi bức bối công việc ở công ty về nhà thấy con khóc anh lại nổi cáu, Huệ thấy vậy thì hỏi chồng xem có chuyện gì song anh lại gạt phắt đi: “Có nói thì em cũng có biết gì đâu. Thôi em ở nhà cứ trông con cho tốt đi là được rồi”. Chồng nói thế tự dưng Huệ thấy chạnh lòng vô cùng, cô cảm thấy mình như một kẻ thừa của xã hội vậy.
Từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy dần dần dẫn đến khoảng cách vợ chồng bị đẩy ra xa. Chồng đi làm về thì Huệ đã ôm lấy con ngủ, không muốn đêm con khóc làm phiền chồng cô lại ôm gối sang chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc nhỏ. Rồi thì tự dưng họ sống li thân trong chính ngôi nhà của mình từ lúc nào không hay. Chồng Huệ cũng cảm thấy bế tắc hoàn toàn với cuộc hôn nhân này và họ chấp nhận ly hôn. Đơn đã được gửi, hòa giải bất thành, giờ thì chỉ còn chờ ngày tòa triệu tập.
Chồng cô để vợ nuôi con và hứa sẽ chu cấp suốt đời cho con gái. Trước mắt anh sẽ thuê tạm cho hai mẹ con Huệ một căn chung cư để ở, và dự tính 1 năm sau sẽ mua đứt căn chung cư ấy, coi như là đền bù những thiệt hại cho đời con gái của cô. Trước mắt không có gì trong tay lại đang thất nghiệp nên Huệ đồng ý với quyết định đó của chồng.
Bố mẹ hai bên vẫn chưa biết chuyện vì cả hai đều giấu, họ không muốn bố mẹ lại can thiệp vào chuyện riêng này. Vì giờ có quyết định ở với nhau cũng chỉ là gượng ép, chắc chắn chỉ gây tổn thương thêm cho đối phương mà thôi. Huệ khóc nhiều đêm ướt gối, giờ thì nước mắt cô ráo hoảnh rồi. Cô đã tính sau li hôn cô sẽ gửi con đi trẻ và bắt đầu xin việc trở lại kiếm tiền nuôi con.
Nhưng thật bất ngờ, đêm trước ngày vợ chồng Huệ ra tòa thì lại xảy ra sự cố. Trời nóng cô không đóng bỉm cho con không ngờ nửa đêm thấy ướt ướt thì ra cô con gái đã tè dầm ướt hết cả ga gối và cả đệm mà vẫn ngủ ngon lành được. Huệ vội vàng dậy thay quần áo cho con và đặt con vào cũi rồi mới dọn dẹp căn phòng. Đệm ướt hết rồi, cô lại không nằm được dưới sàn vì sợ cảm nên cuối cùng đành phải sang nằm nhờ giường của chồng. Con đã ngủ say nên cô cũng không bế con đi nữa mà buông màn cũi để con ngủ tiếp. Huệ gõ cửa:
– Cho tôi ngủ nhờ một đêm, phòng bên kia con tè giầm ướt hết đệm rồi.
– Cửa có đóng đâu, cứ mở mà vào.
Thì ra chồng cô cũng mới lên giường đi ngủ. Gần năm nay mới nằm lại bên chồng, cảm giác không quen nên Huệ khó ngủ cứ trở mình liên tục. Có lẽ chẳng ai như cô, nằm bên chồng mà cứ như nằm bên người đàn ông lạ, tay lúc nào cũng trong tư thế thu về trước ngực:
– Bỏ cái tay ra, giường đã chật để tay thế tôi hết chỗ nằm rồi đây này – chồng Huệ nhăn nhó.
– Làm phiền anh thế thì để tôi về bên kia nằm dưới sàn.
– Nằm dưới đó mai ốm thì ai chăm được. Đã không quen nằm rồi lại còn muốn cố à. Duỗi cái tay ra, mà không ôm lấy tôi là đỡ tốn diện tích nhất.
Giận chồng, Huệ quay lưng vào tường không ngờ chồng cô cầm luôn tay vợ đặt lên ngang người mình rồi kéo cô ghì sát vào người anh: “Đằng nào chẳng li hôn, đêm nay kỉ niệm tí nhé”. Huệ cố giãy ra nhưng chồng cô càng ghì chặt. Rồi cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến. Cái đêm kỉ niệm cuối cùng ấy khiến sáng hôm sau Huệ thức dậy trễ hơn bình thường còn chồng thì đã đi làm rồi. Chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ: “Cả năm không động vào có khác, hăng máu kinh khủng. Sáng nay đau ê ẩm cả người mà vẫn phải đi làm đây này. Hôm nay anh sẽ rút đơn, không li hôn nữa vợ nhé”.
Huệ bấm bụng cười nhưng chuyện rút đơn là thế nào? Cô cố đợi đến tối chồng về hỏi chuyện, tối ấy anh đã ôm chặt lấy cô: “Anh xin lỗi vì suốt 1 năm qua đã làm em tổn thương. Anh rút đơn rồi, vợ chồng li hôn con sẽ khổ lắm em à. Mai em có thể tìm lớp tư rồi gửi con đi học, thằng bạn anh mở công ty riêng cũng đang cần tuyển lễ tân anh đã bảo nó để chỗ đó cho em rồi. Em đi làm đi, lương bao nhiêu cũng được miễn là em được thoải mái. Anh sẽ không bắt em ở nhà nữa”. Huệ ôm chầm lấy chồng khóc nức nở, cô chờ câu nói này của anh lâu quá rồi.