“Suốt 9 năm qua, anh này chưa một lần bỏ thắp hương cho người đã khuất vào ngày giỗ với Tết. Cứ lặng lẽ vậy thôi, một mình đến một mình thắp hương và một mình ngắm bạn đang nằm đó…”
Tết là dịp đoàn viên, sum vầy bên gia đình và tổng kết lại những điều đã qua. Một trong những tục lệ không thể thiếu trong những ngày này là dọn dẹp mộ phần và bày cúng mâm cơm đến người thân đã khuất. Thế nhưng giữa không khí tất bật chuẩn bị cho năm mới, vẫn có một người đều đặn lặng lẽ đến cúng bái, thắp hương lên mộ phần của người dưng như một người thân dẫu chẵng phải máu mủ ruột rà.
Cùng đọc bức tâm thư của cậu em trai người đã khuất, và người bạn 9 năm thủy chung chưa một lần quên việc đến viếng mộ bạn mình, để lắng lòng nhìn về những thứ chân tình không phải chỉ dựa vào vẻ ngoài:
“Anh tôi mất năm học lớp 12, khi đó tôi học lớp 10. Anh ra đi đúng cái độ tuổi nhiều hoài bão nhất, nhiều ước mơ nhất. Mới đó thôi cũng 8 – 9 năm rồi. Hồi anh tôi học cấp 2 thì học tốt nhưng cũng khá là nghịch, anh tôi có chơi cùng với nhiều thành phần mà theo các bậc phụ huynh thì đó là “nghịch” trong đó có người tên là Thành.
Thế là sang đến cấp 3 bố mẹ tôi có chuyển trường cho anh tôi sang trường ở tỉnh bên, nơi mà bố mẹ cho rằng văn minh hơn (tôi cũng học trường đó). Hồi đó tôi cũng bé nên cũng không rõ là anh tôi với anh Thành kia chơi với nhau thân như thế nào nhưng tôi chỉ biết là bố mẹ tôi bảo anh Thành kia “nghịch” và thường không cho anh chơi cùng. Anh tôi sang bên ngôi trường mới cũng có nhiều bạn mới, độ thân thiết thì cũng có. Rồi khi anh tôi mất, gia đình đau buồn lắm, các bạn anh ấy đến rất đông và lúc đó tôi mới biết là anh được bạn bè yêu quý thế nào dù bề ngoài anh rất lầm lì. Bạn cùng lớp, bạn chơi, bạn nhóm hiphop (thời đó anh tôi thích hiphop lắm),…
Bố mẹ tôi cũng quý mấy anh chị đó (có người còn nhận bố mẹ tôi là bố mẹ nuôi), khi viếng anh xong thì các anh chị đó nán lại nhà tôi rất lâu an ủi mẹ tôi vì khi đó mẹ tôi suy sụp lắm. Tôi nhớ khá là rõ là lúc đó anh Thành kia đi một mình và chỉ viếng xong rồi ra ngoài ngồi một chỗ, tôi đoán là anh ấy cũng biết bố mẹ tôi không thích anh ấy. 1 – 2 năm đầu, những anh chị kia thường đến nhà tôi chơi khi ngày giỗ anh hay ngày Tết, thỉnh thoảng tôi cũng thấy mộ anh có bó hoa trắng hoặc cắm mấy điếu thuốc. Rồi 3 năm, 4 năm trôi qua số lượng người viếng giảm dần vì người thì lấy chồng, lấy vợ, người thì công việc….
Và đến hôm nay khi anh Thành kia đến nhà tôi thắp hương cho anh tôi và hỏi rằng “Em có ra mộ Tùngkhông?” Thì tôi mới chợt nhận ra rằng gần 9 năm nay anh này chưa một lần bỏ thắp hương cho anh tôi vào ngày giỗ với Tết. Cứ lặng lẽ vậy thôi, một mình đến một mình thắp hương và một mình ngắm bạn đang nằm đó. Anh ấy cứ chống tay và nhìn mộ anh tôi vậy thôi, đôi lúc thì nói vài 3 câu. Tôi nghe được loáng thoáng một câu mà cũng đủ tôi ứa nước mắt: “Mày nằm đó cũng lâu rồi nhỉ, có buồn không. Năm sau tao đi nước ngoài rồi đấy”…
Thế đấy! Nhiều khi ta cứ để ý tới những thứ hào nhoáng trước mắt mà vô tình đánh rơi những thứ tưởng chừng vô nghĩa. Người ta nói cũng đúng “Những thứ đo bằng cảm xúc và tình cảm thì cứ để thời gian trả lời”.
Bức tâm thư trong những ngày đầu năm mới khiến người xem không khỏi quặn lòng chua xót. Bài viết ngay khi đăng tải đã thu về 26.000 lượt like, hơn 2.000 lượt chia sẻ cùng hàng trăm bình luận đồng cảm lẫn tiếc thương:
“Hôm nay tôi cũng đi thắp hương cho 2 thằng bạn, 1 thằng bị bệnh, 1 thằng tai nạn, chúng nó cũng ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, tương lai phía trước còn quá rộng. Vừa học xong 12 chuẩn bị nhập học các thứ. Giờ 6 – 7 năm trôi qua, ngày tết đi thắp hương cho chúng nó, tôi vẫn nguyên cảm xúc đó, nhói nhói cay cay. Tôi không dám nhìn vào di ảnh vì tôi là đứa sống tình cảm hay nghĩ. Nhìn vào chúng bạn vẫn cười chỉ có bọntôi, những đứa bạn của 2 thằng đứa vẫn nhớ và không bao giờ quên 2 đứa” – bạn H.L. chia sẻ.
Bạn P.L. cũng tâm sự: “Lớp cũ của tôi có 2 thằng năm cấp 3 học cùng lớp. Ra trường, chúng không thi Đại Học mà 2 thằng cùng đi lính, cùng ra quân, cùng lập nghiệp, cùng uống rượu với nhau. Rồi 1 thằng tai nạn mà chết. Thằng còn lại tự tay đào huyệt cho thằng bạn”. Cũng đề cao tình bạn, bạn U.M. kể câu chuyện của mình: “Chú tôi mất đã 16 năm rồi. Bạn thân lấy vợ dần lãng quên. Nhưng chú Đức năm nào cũng lên. Dù bận rộn đến đâu chú cũng đến. Đôi khi thấy thật cảm kích tấm lòng tri kỉ”.
9 năm trôi qua là khoảng thời gian đủ dài để cuốn mỗi người vào guồng quay cuộc sống. Chuyện công danh sự nghiệp, chuyện dựng vợ, gả chồng, chuyện gánh nặng áo cơm… đủ để chiếm gần như toàn bộ thời gian và tâm trí. Thậm chí khiến nững thứ còn lại bỗng lùi về phía sau hay xếp vào quá khứ.
Thế nhưng, giữa muôn vàn va vấp của cuộc sống chưa một lần người anh em này quên đi ngày giỗ – Tết để thắp nén thương cho bạn. Có những người kiếp này chỉ gắn bó một vài lần, tiếp xúc một vài tháng nhưng đã quá đủ để khắc cốt ghi tâm. Dù ở hai phương trời và thời gian có dài đăng đẳng thì mỗi khi nhắc về, cuộc chia li ngỡ như chỉ vừa hôm qua.
Nguồn: FB