Hồng nhan bạc phận, câu này có lẽ thời nào cũng đúng. Ngọc xinh đẹp, một vẻ đẹp mà nhìn vào, bất cứ cô gái nào cũng muốn có được, bất cứ chàng trai nào cũng si mê. Ngọc chưa có tình đầu, cũng chưa có nụ hôn đầu. Sự ngây thơ, trong sáng của Ngọc lại càng làm cho Ngọc có thêm nhiều người theo đuổi. Để rồi cuối cùng, Ngọc đã chấp nhận làm bạn gái của Phong.
Phong là một chàng trai bình thường, không giàu có, chỉ là anh nhân viên quèn thôi. Nhưng bù lại, Phong yêu Ngọc, một tình yêu bình dị, thân thuộc, không vật chất mà Ngọc vẫn nở nụ cười tươi rạng rỡ và thấy ấm áp khi ở bên Phong. Yêu nhau được gần một năm, Phong cũng đã đưa Ngọc về nhà ra mắt thì Ngọc đã quyết định trở thành người con gái của Phong. Khi ấy, Ngọc đâu có biết được, sự nông nổi của mình lại khiến cho mình phải trả cái giá đắt như vậy.
Ngọc dọn về chung sống với Phong trong căn phòng trọ nhỏ. Thời gian đầu, cuộc sống của cả hai vô cùng hạnh phúc, tiếng cười lúc nào cũng rộn rã. Nhưng vào một ngày:
– Xin em… Hãy cứu anh. Nếu anh không có 20 triệu trong vòng 1 tháng, chúng nó sẽ giết anh. – Phong nắm tay Ngọc, cầu xin
– Anh… Anh đã làm chuyện gì vậy? Ai giết anh? – Ngọc hốt hoảng
– Bọn xã hội đen, anh vay tiền của chúng nó định đầu tư làm ăn với bạn. Anh tưởng sinh lãi dễ sẽ có tiền cưới em luôn, nào ngờ đổ bể hết. Bọn nó biết nên đòi tiền anh. Em ơi… Cứu anh… – Phong giọt ngắn giọt dài
– Em cứu anh thế nào đây? Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Vay mượn ở đâu được. – Ngọc ngồi gục xuống
– Anh tính hết rồi. Chỉ cần em chăm chỉ đi khách với giá 500 ngàn một lần, một ngày anh chỉ cần em đi một khách thôi là sẽ sớm đủ tiền ngay mà.
Phong vừa dứt lời liền ăn ngay cái tát trời giáng của Ngọc. Phong muốn biến Ngọc thành gái đây ư? Ngọc tức giận đứng dậy bỏ đi thì Phong cầm theo con dao, lao theo Ngọc:
– Em không đồng ý, anh sẽ chết luôn bây giờ. – Phong dí con dao vào cổ mình
Cùng đường, cũng không thể tàn nhẫn nhìn Phong chết, mà Phong đã hứa, đã thề sẽ yêu thương Ngọc trọn đời nên Ngọc… Đồng ý.
Một ngày, Phong tìm cho Ngọc một vị khách. Mọi chuyện còn lại là Ngọc lo. Đều đặn, ngày nào Ngọc cũng trở về sau 3 tiếng bên ngoài đi khách và đưa cho Phong 500 ngàn. Phong thấy tiền là mắt sáng lên, cầm ngay lấy mà chẳng thèm hỏi han Ngọc câu nào. Đi vào nhà tắm, trút bỏ quần áo, nước nóng, xà phòng thơm cũng không thể khiến Ngọc gột rửa được sự hôi hám, ô uế trên người.
Càng ngày, Phong càng chỉ quan tâm đến tiền của Ngọc. Ngọc đưa tiền là Phong sướng rồi. Cho đến một ngày, Ngọc bàng hoàng phát hiện ra Phong lừa Ngọc. Chẳng có vụ nợ nần nào ở đây hết, Phong dùng số tiền đó là để tán tỉnh một cô gái khác. Đau đớn, nhục nhã, Ngọc không nghĩ Phong lại tàn nhẫn, ác độc với mình như vậy. Thế mà Ngọc…
Hôm nay Ngọc vẫn đi khách. Nhưng đi lâu hơn mọi ngày. Phong ngồi chờ mãi rồi Ngọc cũng trở về, chìa ra tờ 500 ngàn. Phong hí hửng cầm rồi đi ngay ra ngoài và nói là đi trả nợ. Ngọc nhìn theo Phong, cười cay đắng. Ngọc lấy ra trong túi một tờ 500 ngàn khác, hôm nay Ngọc đi hai khách.
Phong đi rồi, Ngọc ra ngoài, mua thứ mình cần và một bó hoa hồng lớn. Về nhà, Ngọc tắm rửa sạch sẽ, mặc vào chiếc váy trắng tinh khôi, tóc tết gọn gàng, đánh môi đỏ. Ngọc trải hết cánh hoa hồng lên giường, cầm lọ thuốc trên tay, Ngọc mỉm cười uống hết nó. Ngọc thấy buồn ngủ lắm. Ngọc nằm lên giường, thả mình vào những cánh hoa đỏ, Ngọc nhắm mắt lại, nụ cười nở trên môi nhưng khóe mắt lại đọng nước.
Phong đi đến sáng hôm sau mới về, mở cửa phòng ra, Phong chết lặng trước cảnh tượng trước mắt. Dự cảm có chuyện không lành, Phong tiến lại gần, gọi Ngọc nhưng Ngọc không trả lời. Người Ngọc lạnh toát, đưa tay lên mũi Ngọc, Phong thất kinh khi Ngọc không còn thở nữa. Ngọc đã uống thuốc ngủ tự tử. Phong ôm lấy thi thể Ngọc mà gào khóc. Phong thật sự không dám nghĩ, sự lừa dối của Phong lại đẩy Ngọc đến bước đường này. Còn Ngọc, nếu được làm lại kiếp con gái, chắc Ngọc sẽ không dại, không đặt niềm tin quá nhiều, không hy sinh quá nhiều nữa.
Nguồn Webtretho