Khi viết những dòng tâm sự này tôi thực sự rất buồn và rất sốc vì những gì vừa xảy ra.
Tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm, có 1 cô con gái 4 tuổi vô cùng bụ bẫm đáng yêu. Vợ tôi là 1 cô gái xinh xắn, hiền lành. Tôi thích em ngay từ lần đầu gặp mặt. Hồi trẻ tôi yêu toàn cô bốc lửa tiểu thư nhà giàu nhưng đến khi gặp Hiền tôi nghĩ bụng đây chính là cô gái mà tôi sẽ chọn gắn bó suốt cả đời.
Ngày tôi đưa em về nhà ra mắt mẹ tôi không hài lòng lắm, mẹ bảo nhà này không chấp nhận con dâu tỉnh lẻ, không môn đăng hậu đối. Tôi hiểu được suy nghĩ của mẹ, nhưng tính tôi đã quyết thì khó ai có thể thay đổi. Nên 1 thời gian sau mẹ cũng chịu gật đầu cho chúng tôi đến với nhau. Lúc đó tôi tự hứa sẽ yêu thương bù đắp cho vợ vì tôi biết từ nhỏ cô ấy đã chịu nhiều thiệt thòi, mẹ mất bố lấy vợ mới. Em đã sống trong cảnh ghẻ lạnh của Dì ghẻ.
Từ ngày có vợ, tôi yên tâm hẳn, có em ở nhà đỡ đần chuyện cơm nước chăm sóc bố mẹ khi ốm đau thì nếu tôi đi công tác cũng đỡ lo hẳn. Tôi nghĩ bụng, giờ mình chỉ lo kiếm tiền còn gia đình thì không phải lăn tăn. Mẹ tôi rất tâm lý còn vợ đảm đang vậy là quá mĩ mãn.
Niềm hạnh phúc ấy lại vẹn tròn khi con trai tôi ra đời và ngày càng đáng yêu. Có lần đang chơi với con thì tôi nghe vợ buồn buồn bảo:
– Mình à, hay ra năm chúng ta xin bố mẹ ra ngoài ở riêng nhé.
Câu nói của vợ khiến tôi đứng hình rồi hét lên:
– Em điên rồi sao, nhà này có thiếu thốn gì mà ra ở riêng. Nhà to tổ cháng bố mẹ thì quan tâm, em bị gì trong đầu vậy. Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này lần nữa nghe chưa?
Vợ tôi cúi gằm mặt lí nhí xin lỗi. Cô ấy thở dài rồi quay lưng đi không tranh cãi gì thêm. Tôi bực bội bỏ đi uống bia, sau lần đó tôi giận vợ khá lâu. Tôi nghĩ cô ấy không muốn giúp tôi báo hiếu, làm vợ mà không hiểu chồng, được chiều quá sống sung sướng quá nên đâm ra hư hỏng.
Đợt đó tôi được cử vào Tây Nguyên làm việc 3 tháng, tôi làm bên lĩnh vực thủy lợi nên cũng hay đi công tác xa nhà. Những ngày xa vợ xa con tôi nhớ vô cùng, tôi thèm được ôm ‘cục vàng’ bé nhỏ của mình trong tay rồi chơi với nó.
Hôm đó tôi về sớm hơn dự định 1 tuần vì công việc đã xong. Từ sân bay tôi háo hức vô cùng tôi nghĩ nếu giờ gặp mình chắc vợ và cô công chúa sung sướng lắm. Về đến đầu ngõ, thấy con gái đang chơi với các bạn:
– Bống ơi, bố này.
– A bố về.
– Con ở nhà có ngoan không có vui không?
Nó lắc đầu. Tôi chột dạ hỏi:
– Ai trêu con sao con không vui?
– Bố về xử lí bà nội đi. Bố đi rồi bà đánh mẹ suốt, mẹ đau ở tay ở chân và cả lưng nữa bố à?
– Bà…. Bà đánh mẹ ư?
– Hôm qua bà con đưa cành cây dí vào mặt mẹ đấy bố. Bà bảo mẹ ăn bám bố mà ăn bám là gì hả bố?
Mắt nó rướm nước, nghe con nói vậy tôi rụng rời chân tay, tôi ôm chặt nó vào lòng trấn an dù tay chân đang rất bủn rủn:
– Không phải bà đánh vì bà ghét mẹ đâu, con có thấy khi con hư hay bị mẹ cho ăn đòn vào mông không?
– Dạ có ạ.
– Có đôi lúc mẹ hư, bà cũng đánh yêu để nhắc nhở mẹ đấy.
– Thật không ạ?
– Thật chứ, người lớn tuổi có quyền dạy người ít tuổi hơn. Bà lại là mẹ của mẹ Hiền nên bà dạy bảo mẹ là đúng phải không nào?
– Vâng ạ.
– Thế bố con mình hứa với nhau sẽ bỏ qua cho bà và không nhắc chuyện này nữa nhé.Bố sẽ bảo mẹ ngoan hơn để không bị bà đánh yêu nữa nhé, Bống của bố cũng ngoan để không bị đánh đít nha.
– Dạ.
Tôi về nhà, vợ và bố mẹ rất ngạc nhiên. Hiền rất vui mừng nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt chồng vì 1 bên má của em bị sưng lên. Mẹ tôi vẫn tỏ ra vui vẻ quan tâm vợ trước mặt tôi. Lúc đó tôi cố kìm nén lắm vì giờ tôi mới hiểu vợ mình đã chịu rất nhiều uất ức nhưng không dám nói ra.
Tối đó tôi đòi đi tắm chung cùng vợ, nhưng cô ấy không chịu. Lúc ngó vào thấy người vợ thâm tím mà lòng tôi quặn đau lại. Tôi không nghĩ mẹ mình lại có thể tàn nhẫn như vậy.
– Vợ à!
– Dạ.
– Em về đây làm dâu cũng gần 5 năm rồi, em có gì uất ức không nói anh nghe.
– Sao anh nói vậy, em… em thì có gì uất ức chứ. Bố mẹ đối xử với em rất tốt.
– Thật không?
– Dạ, anh thiệt thòi rồi, thiệt thòi vì lấy cô gái tỉnh lẻ lại nghèo như em.
Nói đến đó vợ tôi nghẹn lại:
– Em xin lỗi, em chẳng được như mẹ muốn. Đúng là nghèo cũng là cái tội, em biết mẹ cần 1 cô dâu hoàn hảo hơn em, nhưng vì anh vì con em sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ.
Ôm vợ vào lòng nước mắt tôi ứa ra:
– Em nói ngốc nghếch gì vậy? Anh xin lỗi, mình ở riêng em nhé.
– Anh… anh nói thật chứ, còn bố mẹ thì sao?
– Anh sẽ nói chuyện với họ. Anh muốn gia đình mình có khoảng trời riêng bên nhau, bà xã anh vất vả quá.
– Cảm ơn anh.
Cả đêm tôi đã trằn trọc rất nhiều, có lẽ mẹ tôi vẫn định kiến với vợ nên dù cô ấy làm gì bà cũng không thích. Còn vơ thì sợ gia đình bất hòa căng thẳng nên luôn im lặng nhẫn nhịn mọi thứ. Bao năm làm chồng, vợ bị ức hiếp chịu nhiều thiệt thòi sau lưng mình mà tôi vô tư chẳng hề hay biết đã thế còn nghĩ: “Vợ mình làm dâu là sướng nhất trên đời” nữa chứ. Tôi thật vô tâm, càng nghĩ tôi càng buồn càng thương vợ. Tôi đang cố mềm mỏng cân bằng cả 2 bên để sớm ra ở riêng. Tôi sẽ cố bù đắp cho vợ thật nhiều. Nếu vợ đọc được những dòng này thì anh muốn nói với em: “Anh cảm ơn và xin lỗi bà xã về tất cả, anh yêu em”
Theo webtretho