Từ hôm vợ có thai, Khánh không dám xem phiếu siêu âm của vợ. Anh sợ khi nhìn thấy số tháng bác sỹ nói trên tờ giấy khám thai anh sẽ không chịu nổi. Khánh tự dặn mình rằng thôi thì cứ rộng lòng đón nhận mẹ con Vân, xem như là cứu giúp một sinh mạng vậy.
Khánh yêu thầm Vân đã nhiều năm nhưng mãi vẫn không nhận được tí tình cảm nào của cô cả. Vì Vân yêu Thắng và cả hai được xem là cặp đôi đẹp của trường đại học. Khánh cứ ôm chặt mối tình đơn phương đau khổ của mình như thế sau 5 năm ra trường, ai ngờ một ngày nọ, chính Vân tìm đến cổng nhà Khánh rồi bảo:
– Anh còn yêu em không? Nếu còn yêu, hãy đến với em đi.
Khánh ngạc nhiên vô cùng trước lời đề nghị của Vân. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ rằng Vân và Thắng đã chia tay và Vân cho anh ngay cơ hội. Lúc đầu, Khánh biết rằng Vân đến với anh chỉ để làm cho Thắng bõ ghét thôi nhưng trái tim anh vẫn cảm thấy hạnh phúc. Chỉ cần có Vân ở bên thì chuyện gì Khánh cũng chấp nhận hết.
Rồi cả hai cưới nhau không lâu sau đó. Đến đêm tân hôn, thấy Vân bảo đau bụng rồi vào ngồi nhà vệ sinh, nghe tiếng Vân nôn ở trong đó, Khánh đã ngờ ngợ. Đến 3 tuần sau, thấy Vân chìa ra chiếc que thử thai hai vạch, Khánh biết ngay mình là người bị “đổ vỏ”. Bởi nếu không thì có lẽ, Vân chả giục anh cưới sớm như thế. Vân không biết được những suy nghĩ đó của Khánh, cô biết rằng Khánh yêu mình và việc của cô là làm sao cho mọi chuyện xảy ra thật kín kẽ, hòng qua mắt được Khánh mà thôi.
Vân có thai được khoảng 3 tháng thì bác sỹ bảo bị động thai. Cô phải ở nhà dưỡng thai. Mẹ Khánh biết tin tìm ngay thầy thuốc rồi mang về một bao thuốc to tướng, bảo rằng hằng ngày nên sắc thuốc uống để an thai. Biết Vân mệt nên ngày nào cũng thế, Khánh toàn cố gắng về sớm để nấu thuốc an thai giúp vợ. Mỗi lần nấu xong, Khánh bưng vào tận giường rồi đút cho vợ từng thìa. Vân nhìn những cử chỉ ân cần của chồng mà chảy nước mắt. Từ hôm vợ có thai, Khánh không dám xem phiếu siêu âm của vợ. Anh sợ khi nhìn thấy số tháng bác sỹ nói trên tờ giấy khám thai anh sẽ không chịu nổi. Khánh tự dặn mình rằng thôi thì cứ rộng lòng đón nhận mẹ con Vân, xem như là cứu giúp một sinh mạng vậy. Thế nên ngày qua ngày, Khánh đều kiên nhẫn về nấu thuốc an thai giúp vơ, chăm sóc Vân rất nhiệt tình.
Đến hôm Vân trở dạ, Khánh có cuộc họp quan trọng nên đến muộn. Anh lo lắm vì nghe bảo con to, phải mổ. Khánh chạy đến, hỏi bác sỹ thủ tục rồi chạy vào cầm tay Vân trấn an. Đúng lúc đó, Vân vội cầm lấy tay Khánh bảo:
– Chồng ơi, em có chuyện này muốn nói với anh.
– Sao em? Giờ em mệt, cứ lấy sức để chuẩn bị cho ca mổ. Có chuyện gì nói sau đi.
– Em xin lỗi anh, nhưng em phải nói ngay bây giờ. Sợ em có chuyện gì khi mổ.
– Ừ thôi em nói đi.
– Em… đúng là em có thai với anh Thắng nên mới bắt anh cưới. Nhưng được chưa đầy 1 tháng thì đứa bé đó mất. Em giấu anh… Giờ đứa bé sắp ra đời đây là con của anh. Nếu như em có mệnh hệ gì thì xin anh hãy nuôi con của chúng ta. Nếu anh không tin thì cứ đi làm xét nghiệm ADN. Và em muốn nói với anh một điều rằng em yêu và phục anh.
Khánh sững người, anh không ngờ rằng mọi việc lại xảy ra như vậy. Khánh ôm Vân vào lòng rồi bảo: “Thôi em gắng lên, dù là con của ai thì chúng ta cũng nuôi nấng nó tử tế”. Nói xong, Khánh mỉm cười khi thấy các bác sỹ đẩy Van vào phòng mổ, anh không ngờ rằng cuối cùng mình cũng đã nhận được tình yêu từ Vân, cả đứa con ruột thịt mà Vân đang mang trong bụng kia nữa. Khánh nghĩ, nếu như ngày đó, khi anh biết Vân có bầu và làm loạn lên thì có lẽ, bây giờ anh chẳng được hưởng thứ hạnh phúc này.