Tôi gặp Tuấn trong 1 hoàn cảnh không mấy vẻ vang, hôm đó tôi bị bà chủ chỗ làm đuổi ra khỏi chỗ làm vì nghi ngờ đã lấy 300 nghìn của quán. Dù tôi có thanh minh kiểu gì thì họ cũng không tin. Khi mắt tôi đang rớm nước nhục nhã thì Tuấn đứng dậy chìa 300 nghìn ra đập mạnh vào bàn.
– Tôi bù cho bà nhưng không có nghĩa tôi nghĩ cô gái này lấy. Tôi nghĩ bà chủ quán cũng hãy xem lại mình đi.
Nói rồi anh kéo tay tôi đi thẳng, hôm đó là lần đầu chúng tôi nói chuyện rồi làm bạn. Anh bảo anh tin tôi không làm điều đó, còn tôi chỉ biết khóc. Chuyện tình của chúng tôi bắt đầu sau đó khoảng 7 tháng. Anh cứ như anh trai, người thân của tôi vậy. Tôi không còn bơ vơ nữa, tôi có người chở che, quan tâm, rồi những tổn thương cũng bớt dần đi tôi cười và vui nhiều hơn. Dù vậy những mặc cảm trong tôi vẫn luôn hiện hữu vì tôi là cô gái mất trinh. Tôi đã bị người yêu cũ lấy đi đời con gái rồi bỏ rơi phũ phàng.
Suốt thời gian yêu nhau, đã bao lần tôi muốn thú nhận cho anh chuyện đó nhưng tôi không đủ can đảm. Trong khi anh cứ nghĩ tôi là cô gái trong sáng nên chẳng dám đòi hỏi vì sợ tôi bị tổn thương.
Sau gần 2 năm gắn bó cuối cùng anh cũng cầu hôn tôi rồi chúng tôi làm đám cưới sau 1 thời gian đấu tranh tư tưởng. Đã đến lúc tôi phải đối diện với mọi thứ, tôi sắp làm vợ anh như đã mong ước. Tôi tự đánh cược rằng hãy tin vào tình yêu mà anh ấy dành cho mình, Tuấn sẽ không nhỏ mọn đến mức vứt bỏ mình chỉ vì cái màng trinh đâu.
Nhưng rồi sao chứ, đến đêm tân hôn tôi vẫn run rẩy như cầy sấy. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, sau 1 hồi loay hoay trong nhà vệ sinh thì cùng tôi cũng chịu bước ra. Chồng ôm nhẹ lấy tôi rất tình cảm:
– Cuối cùng em cũng ở bên anh rồi, anh hạnh phúc quá. Anh chờ giây phút này lâu lắm rồi em có biết không?
Tôi chỉ biết cười méo mó nhìn anh. Anh hôn tôi và chuyện gì đến rồi cũng đến. Đêm đó lần đầu chúng tôi quan hệ, khi anh đang phấn khởi hưởng thụ thì tôi chỉ biết nhắm nghiền mắt lại nín thở chờ đợi. Tôi cứ nghĩ mình sắp bị đá ra khỏi đây rồi, tôi còn hình dung tới cảnh anh tức giận rồi cho tôi vài cái tát đau điếng. Nhưng rồi… sau khi xong xuôi mọi việc, Tuấn nhìn xuống ga giường rồi nhìn tôi. Tôi biết anh rất hụt hẫng:
– Em… em xin lỗi anh.
Lúc đó tôi chỉ biết òa khóc nức nở:
– Em đã muốn nói với anh từ khi mình quen nhau nhưng em sợ. Em sợ anh sẽ khinh thường rồi xa em.
– Với ai vậy, người yêu cũ của em à.
– Dạ…
– Bao lần…
– Em không rõ..
– Nghĩa là cũng rất nhiều lần em nhỉ?
– Em sai rồi, em không muốn đâu. Em đã rất khổ sở và mặc cảm, em xin lỗi anh ông xã à.
Tuấn im lặng 1 lúc, anh nhìn sâu vào mắt tôi rồi thở dài. Anh mỉm cười nhẹ ôm lấy tôi vào lòng:
– Ừ anh hiểu, thú thật anh đã mong nhiều hơn, nhưng không sao. Mất cũng được có cũng được, anh không cần em nguyên vẹn, anh chỉ cần em mạnh khỏe và luôn bên anh là đủ. Nín đi em, con người ai cũng có sai lầm mà, anh không để ý đâu.
– Anh không khinh em chứ?
– Ngốc, anh không khinh gì em cả. Anh yêu em.
Tôi cứ ngỡ anh sẽ sút mình ra khỏi nhà ngay lập tức nhưng rồi anh không làm vậy. Những lời nói của anh khiến nước mắt tôi cứ vậy ứa ra, em chỉ biết run rẩy ôm lấy anh rồi nói lời cảm ơn mà thôi. Tôi đã tổn thương nhiều quá rồi và giờ tôi muốn được hạnh phúc.
Đêm đó tôi đã vỡ òa trong hạnh phúc, tôi biết anh đã đấu tranh rất nhiều mới có thể bao dung như vậy. Nhưng dù sao tôi cũng thấy mình may mắn và đúng đắn khi đặt niềm tin vào người đàn ông này. Chồng tôi nói đúng, con người rồi ai cũng sai lầm quan trọng là mình có dám nhìn nhận sửa sai và sống tốt hơn hay không, hay là lại lấn sâu vào vũng bùn đen tối đó. Bên Tuấn tôi đã học hỏi được rất nhiều và cũng trưởng thành lên rất nhiều.