Cả bệnh viện nghẹn đắng quay mặt đi che giấu giọt nước mắt xót thương khi nghe chị thốt câu này lên trong đau đớn, tuyệt vọng: “Sao… sao con em lại chết thế này?”.
Anh và chị kết hôn được hơn 7 năm nay rồi. Cuộc sống của họ không được dư giả là mấy, nhưng anh chị rất yêu thương nhau. Suốt 7 năm qua hàng xóm láng giềng chưa ai nghe thấy anh chị cãi vã 1 câu nào cả, thay vào đó người ta lại thấy anh cứ đi làm về là vội thay đồ lao vào nấu cơm, dọn dẹp cùng vợ. Nhìn tổ ấm của anh chị hạnh phúc mà bao người ngưỡng mộ, ghen tỵ ra mặt.
Đời chẳng cái gì là được trọn vẹn cả, vợ chồng hạnh phúc yêu thương nhau là thế nhưng đến giờ họ vẫn chưa có con. Suốt 7 năm qua chị đã 9 lần mang thai, nhưng cả 9 lần ấy chị đều sảy vì những tác động từ bên ngoài. Mất đi đứa con chưa kịp chào đời chị xót và đau khổ lắm, chị không hiểu tại sao ước mong được làm mẹ với chị lại khó khăn như vậy khi bao nhiêu người khác đều dễ dàng làm được. Có phải chị là người phụ nữ bất hạnh, sát con không? – Chị tự dằn vặt mình thế.
9 lần vợ mang thai đều sảy, anh cũng buồn lắm nhưng nỗi buồn ấy anh giấu trong lòng không thể hiện ra bên ngoài.
Nếu như người chồng khác, suốt 7 năm vợ không thể đẻ được có lẽ người ta đã ly dị, đến với người phụ nữ khác nhưng anh thì không. Anh vẫn nắm tay vợ thật chặt, động viên an ủi chị đứng dậy sau những mất mát to lớn ấy. Anh bảo không có con thì cũng buồn lắm, nhưng mà phải chia lìa vợ thì ngang bảo anh chết đi còn hơn. Với anh, chị là người quan trọng nhất, anh không muốn thấy chị buồn, không muốn thấy tự dằn vặt bản thân thế này.
Anh càng tốt với mình bao nhiêu, chị lại cảm thấy có lỗi. Sau 9 lần sảy thai chị quyết định mang thai lần thứ 10 nữa dù bác sĩ có cảnh báo là tỷ lệ giữ được đứa bé tới khi sinh là rất thấp nhưng chị vẫn liều. Chị bảo, chị cần có con chị nguyện làm mọi điều. Chị không muốn vợ chồng chị cô độc đến già, đứa con sẽ là động lực để chị sống và trả ơn cho chồng.
Thế rồi sau bao ngày mong đợi chị lại có thai lần thứ 10. Lần này chị giữ gìn cái thai cẩn trọng lắm, chị nghỉ ở làm ở nhà dưỡng thai. 9 lần sảy đã khiến chị quá sợ hãi rồi. Sau 9 tháng mang thai cực nhọc nhọc, nặng nề cuối cùng cũng đến ngày chị lâm bồn. Ngày đưa vợ vào phòng đẻ, anh nắm chặt tay vợ động viên vợ hãy cố lên. Anh biết đứa trẻ là tất cả với 2 vợ chồng, anh điều quan trọng hơn là sức khỏe của vợ.
Căng thẳng lo lắng đợi vợ bên ngoài tầm 15 phút thì bác sĩ mở vội cửa phòng ra tìm anh hỏi việc này.
– Hiện giờ tình trạng của vợ con anh rất yếu. Chúng tôi chỉ có thể cứu đứa bé hoặc chị nhà thôi. Anh lựa chọn đi, không có nhiều thời gian nữa đâu.
– Vợ và con tôi đang đối mặt với tử thần ư? Sao lại có thể thế được.
– Anh quyết định nhanh lên, chậm 1 chút nữa là vợ con anh có thể sẽ mất cả đấy. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
– Vậy bác sĩ cứu… vợ tôi đi!
Cánh cửa phòng đẻ lại đóng sầm lại, ngồi vò đầu bức tóc anh đau khổ vô cùng. Tại sao anh phải là người lựa chọn, quyết định sự sống chết của vợ con mình chứ. Có lẽ chuyện này sẽ ám ảnh và dằn vặt anh suốt cuộc đời chăng? Sự lựa chọn này sao khiến tim anh đau đến thế, anh ước có thể chết để đổi lại sự sống cho con thì tốt biết mấy.
Hơn tiếng sau thì ca đỡ đẻ kết thúc. Bác sĩ đi ra mặt buồn rầu vỗ vai anh an ủi và bảo vợ anh đã qua cơn nguy kịch rồi. Đợi chị nhà tỉnh là có thể vào thăm được. Đứng ngoài cửa nhìn vào, thấy vợ đau đớn vật vã nằm bất tỉnh đi mà anh bất khóc nức nở, tim đau nhói vô cùng. Liệu lúc tỉnh dậy anh phải biết đối mặt với vợ như thế nào đây? Vợ ơi, anh xin lỗi anh sẽ không thể cho vợ biết chuyện anh với bác sĩ trao đổi được.
Gần 3 tiếng sau chị mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại chị đã vội vã hỏi con mình đâu. Anh bảo chị cứ nghỉ ngơi đi đợi khỏe hơn thì anh sẽ cho chị gặp con nhưng chị không chịu, đời gặp bằng con bằng được. Chị đã chờ đợi giây phút này suốt 7 năm qua, giờ thì chị không thể chịu đựng được nữa.
Thương vợ lắm, anh quay đi gạt nước mắt bế con vào với vợ. Nhìn đứa bé nhắm nghiền mắt nằm bất động không cử quậy gì chị choáng lắm. Chị cứ lay rồi gọi con nhưng đứa bé không có phản ứng gì cả nó cứ nằm yên trong vòng tay chị ngủ say.
– Em à, đừng làm thế nữa con nó đau đấy. Nó đã… chết rồi. – Anh cố gồng mình nói những câu đó với chị.
– Sao… sao em lại chết thế này?
Câu nói xen lẫn nước mắt của bà mẹ vừa mới mất con như thế khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh nghẹn đắng lại. Anh cũng nhìn chị mà ứa nước mắt nghẹn ngào xót thương người phụ nữ tội nghiệp ấy. 9 lần sảy thai, đến lần thứ 10 sinh được con sao lại đến nông nỗi này. Chị cứ ôm lấy con mà gào khóc trong đau đớn, không biết an ủi vợ thế nào nữa anh chỉ biết ôm lấy chị mà khóc theo.
Số phận quá nghiệt ngã với anh chị. Ước ao đơn giản là được làm mẹ có lẽ cả đời này chị không thể làm được rồi. Cuộc sống không con, những ám ảnh về lần sảy thai, sự ra đi của con thì chị biết sống sao đây. Nước mắt rơi lã chã mà tim chị đau vụn vỡ từng mảnh một. Chị như phát rồ phát dại mà hóa điên, lúc nào chị cũng ôm gối ngỡ là đứa con mới sinh của mình để hát ru, âu yếm nó. Phải chăng chị đang trốn tránh, không dám đối mặt với thực tại nghiệt ngã này. Là chị sợ, sợ đối mặt với sự thật này…