Tôi và Hà yêu nhau từ hồi học lớp 11, tình yêu của 2 đứa tôi có vẻ hơi sớm nhưng nó là tình yêu thật sự không chơi đùa như người ta thường bảo. Suốt 2 năm qua chúng tôi cùng nắm chặt tay nhau trải qua những thử thách, sóng gió của tình yêu. Hà xinh lắm, hội con trai trong làng ai cũng ghen tỵ với tôi vì yêu được cô nàng hot girl nhất nhì ở làng.
Được làm người yêu Hà tôi trân trọng điều đó lắm, suốt từng ấy thời gian tôi không hề dám quát mắng hay làm bất cứ điều gì khiến Hà phiền lòng. Bởi vì tôi hiểu Hà quan trọng với tôi hơn ai hết, tôi không muốn mất Hà chỉ vì những điều nhỏ nhặt.
Cứ tưởng sau khi học đại học cả tôi và Hà sẽ có 1 cuộc sống mới, tự do và yêu đương hạnh phúc. Nhưng không, 1 tai nạn đáng tiếc đã xảy ra và nó đã khiến Hà trở thành con người khác. Lần ấy Hà ở nhà 1 mình, em nấu canh không hiểu làm sao mà để nồi canh nóng rơi từ trên bếp ga xuống hất thẳng vào mặt. Cũng may có hàng xóm chạy sang đưa Hà vào viện kịp thời nên em không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng gương mặt xinh đẹp của Hà đã bị hủy hoại bởi vết bỏng nặng.
Điều trị ở viện 1 thời gian ngắn, gia đình đưa Hà về nhà chăm sóc. Từ lúc đấy em khủng khoảng và luôn muốn tìm đến cái chết để trốn thoát khỏi nỗi sợ hãi gương mặt kinh dị của mình. Hà trở lên cáu kỉnh, tự ti và khóc rất nhiều, ngay cả tôi em cũng trốn tránh gặp mặt. Thương cô người yêu bé nhỏ, tôi liền bàn tính với bố mẹ Hà đưa em đi phẫu thuật nhưng 2 bác lắc đầu vì tiền phẫu thuật lên tới mấy trăm triệu, còn nhà Hà thì nghèo quá.
Không biết làm gì để giúp Hà và gia đình em, tôi liền đánh liều bỏ học đi làm thuê. Với 1 cậu sinh viên 19 tuổi như tôi xin đi làm gì người ta cũng từ chối. Chán nản tôi đi xin làm bốc vác hàng thuê để thực hiện mong ước kiếm đủ tiền phẫu thuật cho Hà. Nghe tôi nói vậy, Hà có vẻ đỡ sợ hơn nhưng em lại hỏi tôi 1 câu khiến tôi lặng cả người:
– Anh định bốc vác bao lâu mới đủ tiền cho em làm phẫu thuật?
– Anh không biết, nhưng anh sẽ cố. Em yên tâm đi, anh hứa thì sẽ làm được. Và điều quan trọng dù em có thế nào anh cũng không bỏ rơi em đâu. Thật đấy!
Từ sau câu hỏi đó của Hà, tôi quyết chí đi bốc vác thật nhiều để kiếm ra tiền nhanh. Nhưng lương bốc vác chẳng được bao nhiêu, chưa nói những lần bị người ta quỵt tiền không trả. Nhưng cứ nghĩ đến Hà, đến gương mặt đầy vết sẹo bỏng của em tôi lại không cho phép mình nản lòng mà phải cố gắng hơn nữa. Cứ thế tôi làm thật nhiều đến mức suy nhược cơ thể và còng lưng vì lao động quá sức.
8 năm, kể từ ngày Hà bị bỏng đến giờ tôi hà tiện, chắt bóp gom được hơn 200 triệu đưa em đi phẫu thuật mặt. Đưa số tiền lớn ấy cho bố mẹ Hà, tôi bảo 2 bác đưa Hà lên Hà Nội để phẫu thuật ngay đi. Đã 8 năm tôi qua Hà phải mang bộ mặt sẹo và đầy sợ hãi như thế là quá đủ rồi. Giờ là lúc em được trở về chính mình, là người con gái tự tin, xinh đẹp bao nhiêu năm về trước.
Sau quá trình phẫu thuật và nghỉ ngơi chờ gương mặt Hà bình thường trở lại, tôi vẫn tiếp tục công việc bốc vác mạt hạ của mình. Nhiều người bảo, kiếm đủ tiền phẫu thuật rồi đừng làm nghề này nữa, nhưng tôi cười cười bảo đủ tiền phẫu thuật nhưng chưa có tiền cưới nên phải cố thôi. Đấy mục tiêu tiếp theo của tôi là cưới Hà sau khi em phẫu thuật xong. Tôi muốn Hà là cô dâu xinh đẹp, rạng rỡ của tôi dù cả 2 đã gần 30 cả rồi.
Ca phẫu thuật thẩm mỹ của Hà thành công ngoài sức mong đợi. Em không về quê nghỉ ngơi mà lại ở lại thành phố chỗ nhà chị gái để tiện theo dõi tình hình sức khỏe. Xa Hà, tôi nhớ lắm nhưng cuối tuần nào cũng tranh thủ bắt xe lên thăm em 1 buổi rồi lại về. Tôi bàn với Hà sau 3 tháng nữa cả 2 sẽ tổ chức đám cưới, Hà chỉ cười rồi im lặng không nói gì.
Sau 3 tháng Hà về nhà, tôi xin ba mẹ mang trầu cau tới hỏi cưới Hà. Nhưng không, vừa hí hửng sang nhà em ăn hỏi tôi đã sững sờ thấy chiếc xe hơi đắt tiền đỗ trước cổng nhà em. Đi vài bước vào trong, tôi chết lặng thấy nhà Hà đang tổ chức tiệc ăn hỏi nhưng không phải đợi tôi đến, em đã có chú rể mới cao to đẹp trai nắm chặt tay đứng bên cạnh thế kia. Qúa sốc về chuyện này tôi chạy vào gào lên trước sự hiếu kỳ của bao người.
– Thế này là sao hả Hà? Hôm nay là ngày ăn hỏi của 2 đứa mình mà. Sao em lại cưới người khác vậy? Nhầm lẫn thôi đúng không em?
– Sự thật đấy, không nhầm lẫn gì đâu. Anh ấy là chồng tôi, sang tháng sau chúng tôi sẽ làm lễ cưới. Tôi có ngu đâu mà cưới 1 thằng bốc vác xấu xí, còng lưng như ông già như anh về làm chồng chứ. Nói cho anh biết nhé: Chồng tôi giàu lắm, anh ấy có 1 khách sạn to đùng trên thành phố, tiền đếm không xuể thì ngu gì tôi cưới thằng bốc vác mạt hạ như anh về khổ cả đời ra.
– Em nói những câu đấy mà nghe được sao? Anh thế này vì ai? Anh bỏ học, cãi lời bố mẹ đi làm bốc vác đến còng cả lưng bao lần nhập viện chỉ để kiếm tiền cho em phẫu thuật mặt. Vậy mà giờ em đã lấy lại được khuôn mặt xinh đẹp thì em lại quay lưng “đá” anh để cưới hắn ta sao? Hà à, hãy nghĩ lại đi. Xin em đừng bỏ anh được không, hãy nghĩ đến tình yêu của chúng ta. – Tôi hạ mình, quỳ xuống ôm chân van xin Hà suy nghĩ lại.
– Đúng đấy. Thế thì sao chứ? Có trách thì trách anh ngu đưa tiền cho tôi thôi, tôi có cướp của anh đâu. 10 năm qua tôi đã quá chán yêu anh rồi, giờ đến lúc tôi phải chọn người lo được tương lai cho tôi. Anh biến đi, đồ giẻ rách.
Quá sốc về những gì Hà nói, tôi như kẻ điên lao ra khỏi nhà em mà gào mà khóc nấc lên. Tình yêu 10 năm, 8 năm đi bốc vác lấy tiền cho em phẫu thuật giờ em xinh đẹp rồi lại phũ tôi thế này sao? Có phải tôi quá ngu khi đặt hết niềm tin vào người con gái khinh tình trọng tiền như em không? Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại nhận quả đắng sau khi em chữa được mặt thế này?
Xem video giải pháp cực kỳ thông minh: Làm ống nhựa bao quanh nhà ngăn mưa lũ dù bị chê cười