“20 năm nay vợ tôi chưa bao giờ được ăn thịt, giờ tôi có đủ tiền mua rồi nhưng chỉ biết đặt lên bàn thờ cho bà ấy thôi cô à”

Cái xóm nghèo gần bến sông này không ai là không biết đến vợ chồng ông Thân.

Thank you for reading this post, don't forget to subscribe!

Ông thân người nhỏ thó, làm nghề bốc vác thuê, đã hơn 40 vẫn không có vợ. Người ta bảo gái làng chê ông nghèo, chả ai dám lấy. Thế mà đùng một cái, người ta thấy ông dắt về một người cũng cỡ tuổi mình, ông bảo “vợ tôi đó”. Ai cũng ngã ngửa, rồi mọi người cũng biết đó là bà Giang, làm nghề ăn xin, hay ngủ ở ga tàu gần chỗ ông Thân làm nghề bốc vác. Có hôm bà Giang ốm sốt nằm vật vã ở ga tàu, ông Thân đã phát hiện ra, đi mua thuốc cho bà rồi chăm bà nên bà cảm động, bà theo ông về nhà.

Ai cũng cười khi nghe câu chuyện tình như chuyện “Vợ nhặt” của ông Thân. Từ ngày bà Giang theo chồng về sống ở cái khu này, bà không còn đi ăn xin nữa, ông Thân bảo để ông đi làm nuôi bà, thấy bà ngày nào cũng lê la hết chỗ này đến chỗ khác để xin ăn ông không thể nào chịu được. Không ăn xin, bà ở nhà ai thuê gì làm nấy, nhưng nhìn bà ốm yếu, ai cũng ngại, chả dám thuê. Thế là bà Giang lại đi nhặt rác. Ông Thân không biết vì ông đi bốc vác suốt ngày ở gần ga tàu, bà Giang thì đợi chồng đi làm xong mới vác cái bao lác rách đi ra bãi rác ở gần bến sông, nơi có đủ mùi tạp nham mà đống rác khổng lồ ở thành phố ngày nào cũng dồn về đó.

Thế mà ông Thân cũng phát hiện ra việc vợ làm, ông bắt vợ ở nhà, bà Giang mới cầm tay chồng bảo:

– Anh cho em đi làm đỡ đần anh, chứ anh làm một mình, sao đủ tiền ăn uống?

Quả thật ông Thân đi làm cực khổ nhưng tiền người ta trả cho ông quá bèo bọt. Có ngày ông chỉ ngồi ở vỉa hè ngáp vặt rồi đi về vì chả ai thuê. Những hôm đó, hai vợ chồng cứ ngồi nhìn nhau, nói chuyện vu vơ rồi đi ngủ chứ chẳng có tiền mà mua đồ ăn. Người ta bảo ông Thân bị điên, đã không nuôi nôi nổi mình còn đèo bòng các thứ khổ ra nhưng không ai biết rằng, từ ngày có bà Giang về bầu bạn, ông Thân hay cười hơn, cơm ăn có thể bị đói nhưng đêm hôm hai ông bà cứ ôm nhau ngủ, rồi thì thầm kể chuyện, chả bao giờ người ta thấy ông Thân to tiếng với vợ, còn bà Giang thì khi nào cũng gọi ông Thân bằng “anh” nghe ngọt xớt.

vo-chong-blogtamsuvn-2
Ảnh minh họa

Hai ông bà không có con, người ta bảo do ông bà già quá. Chỗ ông bà ở chỉ là cái lều dựng tạm, xung quanh che bằng bạt. Ông Thân đã ở đó từ khi còn trẻ đến bây giờ, vậy mà khi bà

Giang về, ông đã đi kiếm thêm vải bạt rồi quây thành cái nhà tắm cho bà.

Có hôm người hàng xóm có việc sang nhờ ông Thân, thấy ông và vợ đang ăn cơm. Bữa cơm chỉ có đúng hai bát cơm với mấy đọt khoai lang hái ngoài bãi luộc lên, chai nước mắm thì cũng đã gần hết. Thế mà ông cứ gắp cho bà rồi bảo: “Ăn đi cho có sức em ạ”. Người hàng xóm nhìn thấy thế lắc đầu bảo: “Ăn thế sao no được, với cả làm gì đủ chất?” thì ông Thân chỉ cười bảo: “Rau cháo có nhau là được chú à, vợ tôi giỏi lắm, không có cô ấy chắc tôi chết vì buồn”.

Thế mà đùng một cái, người ta nghe tin bà Giang qua đời. Hôm đó ông Thân đang đi bốc vác như thường lệ, bỗng dưng ông thấy sốt ruột nên chạy về thì nghe thấy hàng xóm bảo bà Giang đi nhặt rác dẫm phải mảnh ve chai, máu tuôn xối xả, đang nằm ngoài bãi rác ấy vì chẳng ai đưa về. Ông Thân chạy ra, nhìn vợ tái mét, ông sợ quá vác vợ về nhà. Máu thì đã cầm nhưng mấy ngày sau vợ ông lại lên cơn sốt, di bệnh viện thì bác sỹ bảo uốn ván, lúc đó chả cứu được nữa. Ông Thân cứ trách mình mãi vì chẳng đưa vợ đi bệnh viện, đám tang bà Giang, ông ngồi thẫn thờ, chẳng khóc, cũng chẳng nói gì. Ông đưa bà ra nghĩa địa rồi ở lại đó suốt 3 ngày 3 đêm mới về cái lều của mình.

Ai cũng thương cảnh ông Thân đã già lại còn gặp bất hạnh nên họ quyên góp tiền rồi xin cho ông làm bảo vệ ở trường. Ông Thân từ đó có cuộc sống đỡ hơn.

Cứ đúng ngày bà Giang mất, ông dậy từ sớm rồi ra chợ, đến chỗ hàng thịt bảo chị bán hàng:

– Cho tôi 1 cân thịt mông ngon ngon cô nhá.

– Ủa, bác ăn một mình sao mua nhiều vậy? Nhà không có tủ lạnh lại hỏng bây giờ.

– Tôi mua làm đám giỗ cho bà nhà cô ạ.

– Làm đám giỗ thế thì phải lấy nhiều hơn rồi – cô bán hàng đùa.

Ông Thân cười buồn buồn bảo:

– 20 năm nay vợ tôi chưa bao giờ được ăn thịt, giờ tôi có đủ tiền mua rồi nhưng chỉ biết đặt lên bàn thờ cho bà ấy thôi cô à. Tôi là người chồng vô trách nhiệm, chẳng lo cho bà ấy được một cuộc sống hạnh phúc, tôi cứ day dứt mãi cô à. Nhưng thôi, đợi vài năm nữa rồi tôi cũng được về với bà ấy rồi.

Ảnh minh họa

Nói rồi ông Thân cầm cân thịt về, tự tay thái rồi xào nấu, ông vẫn ở cái lều cũ, nơi vợ ông từng theo ông về rồi sống cuộc đời hạnh phúc đến mười mấy năm trời. Hàng xóm của ông, dù nhà cao cửa rộng nhưng vợ chồng lục đục, chia tay rồi đánh nhau, thế nên nghe ai kể lại chuyện tình của ông bà họ đều cảm thấy ngưỡng mộ, bởi từ lúc còn sống đến lúc đã mất, vợ ông Thân vẫn được ông yêu thương bằng cả tấm lòng chân thành.

Theo Blogtamsu

Xem thêm: Rơi nước mắt với người mẹ nghèo khổ bị đứa con bỏ rơi!

Related Posts

Một khi đàn bà đã cạn nghĩa thì đàn ông đừng mong hàn gắn

Trong một gia đình, một mái ấm thì người hy sinh, người dốc tâm dốc sức nhiều hơn luôn là phụ nữ. Thank you for reading this…

Rốt cuộc, kết hôn để làm gì? Hãy lắng nghe câu trả lời thật lòng của một phụ nữ…

Hiện nay, theo thống kê, cứ 10 người có đến 7, 8 người mang trong mình tâm lý sợ kết hôn đặc biệt là phụ nữ. Hãy…

Tuổi 25: Chẳng có mối quan hệ nào lâu dài, những mối quan hệ mới lại quá chông chênh

25 tuổi, tuổi của những con người chưa thật sự lớn cũng chẳng phải tuổi của sự bé bỏng dại khờ. Đây vẫn là lứa tuổi khiến…

Với tôi, chỉ bố mẹ và con là không bỏ được, còn chồng: ‘Tốt thì ở, lệch sóng giải tán luôn’!

3 tháng trước, lúc tôi vừa đi làm về, chuẩn bị dắt xe vào nhà thì một cô gái trẻ từ đâu bước xuống taxi, mặt mày…

Im lặng không có nghĩa là không nói gì, mà là để giữ lấy cơ hội ngàn vàng

Người khôn ngoan không bao giờ phải tìm kiếm sự hơn thua trong lời nói, họ chỉ cần im lặng cũng chứng minh được bản lĩnh.Thank you…

Không cần thanh minh với người khác làm gì, hãy là chính mình một cách tốt nhất

Sinh ra làm thân người, chúng ta có thể thất bại, nhưng không thể thất bại mà không có khí chất, hay thậm chí ngay cả việc…