Nhìn cảnh chị mang cái áo mưa rách đạp xe hàng chục cây số lên chợ huyện từ sáng sớm, ai cũng chậc lưỡi bảo: “Đúng là vợ đảm”. Họ không biết rằng đã đều đặn 10 năm nay, ngày nào chị cũng làm như vậy. Bởi chị còn mục đích cao cả hơn là nuôi chồng học tiến sỹ.
Anh và chị cưới nhau từ thời chả có gì, nhưng anh học rất giỏi và theo nghiệp nghiên cứu. Học hết thạc sỹ, anh còn học lên tiến sỹ. Suốt khoảng thời gian đó, chị là người chu cấp tiền bạc cho chồng. Chị vốn không được học hành nhiều, từ nhỏ đã theo mẹ đi chợ nên sau khi lấy chồng, chị cũng đi buôn rau để kiếm sống. Chị chịu thương chịu khó lắm, 3h sáng đã dậy ra các chợ đầu mối lấy rau rồi đạp xe lên chợ huyện bỏ cho các nhà hàng, khi nào còn thì bán cho các con buôn, nói chung công việc rất vất vả, chị cũng chẳng được nghỉ ngơi nhưng cứ nghĩ đến việc chồng chị học hành thành đạt thuộc dạng nhất xã này là chị đã cảm thấy mãn nguyện.
Mỗi tháng, chị kiếm được khoảng 5 triệu từ việc buôn bán rau. Chị gửi cho chồng 3 triệu còn 2 triệu thì nuôi con. Chị ăn uống kham khổ, cả năm trời chẳng dám mua bộ đồ mới. Chồng chị học ở thành phố, cả năm mới về được mấy lần nhưng khi nào anh về cũng chỉ ở lại được 1 đêm rồi đi. Con trai chị đã 5 tuổi nhưng nó bảo rằng nó không thể nhớ nổi mặt bố.
Chị cứ nghĩ, thôi cố gắng một thời gian nữa rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn. Ngày anh lấy bằng tiến sỹ, chị quyết định nghỉ bán rau một hôm để lên chúc mừng chồng nhưng anh bảo:
– Thôi, đường sá xa xôi, em lên làm gì, có bạn bè anh là được rồi.
– Em muốn ở bên anh trong giờ phút quan trọng nhất.
– Thôi, phiên phiến là được rồi, ở nhà mà đi chợ kẻo uổng.
Chị biết chồng từ chối mình vì chị không có lấy một bộ quần áo đẹp để đi ra ngoài, móng tay thì cáu bẩn vì bị nhựa rau dính vào. Chị biết thân biết phận nên sau khi nghe chồng nói vậy thì chị thui thủi đi ra lấy xe đạp đạp ra chợ, còn anh thì mặc vest chỉnh tề ra bến xe lên thành phố.
Rồi anh được bổ nhiệm làm trưởng phòng của một công ty lớn, chị nghe thế thì trào cả nước mắt, đúng là 10 năm qua, công lao chị bỏ ra đã không vô ích. Chị mừng lắm, chị nghĩ đến ngày con chị được sống tốt hơn, chị cũng đỡ vất vả hơn vì anh kiếm được tiền, nào ngờ…
Thay vì đưa vợ con lên sống ở thành phố với mình, anh bảo vợ:
– Giờ nhà cửa chưa ổn định, em và con cứ sống ở quê đã nhé, đợi khi nào anh mua nhà đã rồi tính.
Chị “dạ vâng” rồi cùng con sống ở quê, vẫn ngày ngày đi bán rau nuôi con. Thế rồi một ngày nọ, chị ngất xỉu giữa chợ rồi được đưa vào bệnh viện. Bác sỹ thông báo lạnh tanh: “Ung thư dạ dày, không còn nhiều thời gian đâu”. Chị rụng rời tay chân hỏi lại: “Có thật không hả bác sỹ?”, vị bác sỹ trả lời: “Ừ, để muộn quá rồi”.
Chị đau đớn về thông báo với chồng, ai ngờ khi thông báo xong, anh nhìn chị một lát rồi tỉnh bơ:
– Đây, cầm lấy 5 triệu này.
– Bác sỹ bảo phải điều trị nhiều anh ạ, 5 triệu chắc không đủ. Mà em…
– Ai bảo em tiền này là tiền điều trị. Coi như công em nuôi anh ăn học mấy năm nay, giờ cầm lấy để dành đó mà đóng quan tài.
– Anh… anh nói gì thế?
– Anh cũng muốn nói cho em biết, anh đã có vợ trên thành phố rồi, giờ mình ly hôn là vừa. Anh còn công việc, vợ con ở thành phố nữa!
– Anh… Anh quá đáng thế? Tôi đi bán rau nuôi anh ăn học hơn 10 năm trời đấy – Chị hét lên, mặt đỏ ngầu nhìn anh. Chị không tin nổi chính chồng mình lại có thể thốt ra những câu cứa lòng như thế.
– Ai bảo cô hy sinh vì tôi làm gì? Tôi đâu khiến? Tôi vừa đi học vừa đi làm, tiền cô gửi lên chỉ đủ cho tôi bao bồ đi nhà hàng thôi, nhưng cô cho thì tôi nhận, ngu gì…
– Anh… anh nỡ nói thế sao? Cả con và tôi đều nhịn ăn nhịn mặc để lo cho anh ăn học.
– Thì tôi đã bảo rồi, tôi có xin xỏ gì cô đâu. Đã cho thì tôi tiện tay nhận lấy thôi.
Anh vừa dứt lời thì cái bộp tay của chị cũng vừa tới. Anh choáng váng sau cú tát trời giáng đó, chị trừng mắt nhìn anh, nhìn gã chồng mình đã từng hết lòng yêu thương giờ chẳng khác nào loài cầm thú máu lạnh. Cái tát kia chưa đủ trả cho những tháng ngày mẹ con chị lam lũ, nhịn ăn nhịn mặc, một nắng hai sương ngoài kia đâu, nhưng chị vẫn tát, cái tát trả cho hết nghĩa cạn tình phu thê. Anh nhìn chị, rồi vơ áo vội bỏ đi, chị ngồi gục xuống nhà, đứa con thấy bố mẹ cãi nhau thì sợ quá nãy giờ nép góc nhà, nhưng nhìn thấy mẹ khóc, nó chạy nhanh đến vỗ vỗ mẹ:
– Mẹ… mẹ đừng khóc, mẹ đau lắm à?
Chị ôm lấy con trai khóc nức nở. Chị thương con, thương cả thân mình ngu ngốc khi 10 năm ròng rã hy sinh cho chồng, đứa con chị rứt ruột đẻ ra giờ bơ vơ, chị chẳng để được chút tiền tiết kiệm nào lại để nuôi nó. Nếu chị mất đi, nó sẽ không có ai nương tựa, nuôi nấng, chị chỉ ước mình tỉnh táo hơn, đừng hy sinh mù quáng vì chồng để giờ không phải nhận lấy cái kết đau lòng này. Chị khóc trong vòng tay bé nhỏ của đứa con rồi chỉ biết thốt lên: “Con ơi, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi”.
Phụ nữ hy sinh cuối cùng vẫn là phụ nữ dại. Ai cũng có cuộc đời của mình, sinh ra là phận đàn bà cớ sao phải chịu chữ ”nhẫn” cho chồng, cho con rồi mới dám nghĩ cho mình. Sự hy sinh, chịu đựng ấy phải chi còn nhận được kết quả tốt đẹp thì cũng xứng đáng, mà cuộc đời có mấy ai biết chữ ngờ… Ai cũng chỉ sống một lần, một cuộc đời vậy sao không sống trọn vẹn cho mình, vì mình đi. Tự yêu mình trước thì đâu phải buồn!
Theo WTT
Xem thêm: Một thằng đàn ông làm khổ hai người đàn bà.