Bà sinh mãi mới được thằng con trai. Thật ra thì bà đã mang thai tới 5 lần nhưng 4 lần đều hỏng, đến lần thứ 5 mới được. Lý do là gì thì bà cũng không muốn nhắc lại nữa. Bởi nó là quãng thời gian ác mộng nhất cuộc đời mà. Đến nỗi bây giờ có ai vô tình nhắc lại, bà vẫn lén rơi nước mắt. Cũng may, ở hiền gặp lành, cuộc sống của bà bây giờ ổn lắm.
Chồng bà ngày nào cũng đi tập dưỡng sinh cùng bà, rảnh thì đi đánh cờ tướng, thi thoảng tối lại đưa bà đi bộ. Con trai bà ngoan lắm. Không uổng công bà yêu thương, chăm sóc nó. Duy nhất có một điều…
Con dâu bà vốn xuất thân là gia đình danh giá. Nó làm việc gì bà cũng không thể hài lòng nổi. Thi thoảng nó cũng bướng lắm, hay cãi lại bà. Bà thì nói thật là hiền cũng chẳng hiền, dữ cũng chẳng dữ. Bà chỉ cần mọi thứ đi đúng vào quy củ, nề nếp mà thôi. Chứ bà chỉ có mình con trai, sau này bà mất đi rồi, con dâu bà sẽ thay bà gánh vác tất cả. Nó không làm được chuyện gì ra hồn thì bà làm sao mà yên tâm được. Vậy nên đúng là mọi chuyện bà có khắt khe với con dâu thật. Mấy chuyện mua sắm, nhà cửa, bếp núc, chuyện gì bà cũng phải hướng dẫn tỉ mỉ. Mà cũng bực, chỉ mãi mà con dâu bà vẫn cứ vậy, chẳng tiến bộ lên được là bao nhiêu:
– Sao tôi dạy mãi mà cô không khôn lên được thế hả? – Bà muốn nổi điên nhìn mâm cơm con dâu chuẩn bị.
– Con… Con sẽ cố gắng lần sau mẹ ơi. Mẹ đừng mắng con! – Con dâu bà lí nhí.
Trong lòng bà cũng biết, con dâu bà đã cố gắng nhưng cố gắng kiểu này, biết bao giờ nó mới khá lên được. Biết bao giờ bà mới yên tâm giao toàn bộ công việc cho nó. Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu thì ngày hôm đó…
Ngày nghỉ, con trai bà có hẹn đi đánh tenis nên ra khỏi nhà từ sớm. Ông hôm nay cũng đi họp tổ hưu chí. Đã 8 giờ rồi mà bà vẫn không thấy bóng dáng con dâu đâu. Hôm nay ngày nghỉ, bà đã nhân nhượng để cho nó ngủ đến giờ này. Thế mà nó còn không biết đường. Bà ngồi uống trà, mặt hậm hực đợi con dâu xuống sẽ mắng cho nó một trận. Ai ngờ chờ mãi đến tận 10 giờ mà vẫn không thấy tung tích nó đâu. Bực quá, ở đâu ra cái loại con dâu ngủ chương thây lên thế này chứ. Bà hằm hằm đi lên phòng con trai. Phòng nó không đóng cửa, bà mở vào luôn. Đanh định quát om lên thì…
Con dâu vẫn ngủ im trên giường không nhúc nhích. Bà vừa định mở miệng thì chợt nhớ tới cảnh làm dâu cách đây 40 năm của mình.
Năm đó…
– Cô dậy ngay, cô biết mấy giờ rồi không mà nằm ườn ra đây hả? – Mẹ chồng bà kéo chăn lôi bà dậy.
– Mẹ ơi, hình như con bị sốt rồi! – Bà húng hắng ho.
– Cô hay thật, ở nhà quanh quẩn vài việc lặt vặt cũng sốt. Cô trốn việc chứ gì, đồ lười biếng, dậy ngay cho tôi!
Mẹ chồng bà túm bà ra khỏi giường. Cũng chỉ vì làm việc quá sức, không nghỉ ngơi nhiều nên cả 4 lần bà đều bị hỏng thai.
Trở về thực tại, có lẽ hôm nay con dâu bà nó cũng mệt. Chứ bình thường nó cũng không phải người lười biếng. Bà im lặng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi ra ngoài. Hôm nay bà sẽ nấu cơm. Con dâu bà cứ để cho nó nghỉ. Bà biết, nó cũng đã rất cố gắng rồi. Cuộc đời bà đã khổ, đã cực vì có mẹ chồng khó tính. Bà đã thấm thía những nổi khổ ấy rồi. Không lẽ bây giờ bà bắt con dâu bà chịu đựng cảnh này. Làm như vậy,bà cũng chẳng thoải mái gì.
Bà mỉm cười xuống nhà, bà thấy lòng nhẹ bẫng. Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chỉ cần chúng ta mở lòng ra với nhau là tất cả sẽ ổn thôi.
Theo WTT
Xem thêm: Đánh ghen gì mà ghê quá, chục người đánh 1 người mà sao không thấy chú rể đâu nhỉ?