Hắn mạnh tay xé toạc cái áo cô đang mặc ra, mùi hương này khiến anh chững lại. Nó không phải mùi nước hoa, cũng chẳng phải mùi của gái rẻ tiền quen thuộc mà là mùi hương tự nhiên của con gái và rồi…
Để đỗ vào đại học với Hương là cả 1 kỳ tích, vì chẳng mấy ai mồ côi mẹ, bố ốm nặng phía sau còn có 2 em nhỏ mà lại có ý chí đó cả. Nhớ ngày đó 1 buổi cô đi học 1 buổi đi mò cua bắt ốc hoặc đi cấy thuê để kiếm tiền học cũng như tiền đong gạo cho cả nhà.
Từ hồi mẹ mất bố là lao động chính nhưng khi ông bị cưa cưa mất 1 cánh tay thì từ đó mọi gánh nặng đổ lên vai Hương, cô gái còn chưa tròn 18 tuổi. Nhiều người bảo cô bỏ học để đi làm thuê, nhưng vì quá mê học hành cộng với bố động viên nên Hương không nỡ.
Hương nghĩ chỉ có học hành cô mới giúp gia đình mình thoát cái kiếp nghèo nàn khổ sở này. Ngày nhận được giấy báo, Hương không biết nên khóc hay nên cười. Hai bố con cứ thế ôm lấy nhau đứng trước bàn thờ mẹ để khóc:
– Bố là kẻ vô dụng, bố xin lỗi con gái.
– Không đâu bố, con biết ơn bố nhiều lắm.
Người bố già quẹt nước mắt:
– 2 đứa em đi học được giảm học phí nên không tốn là bao, giờ con cứ đi học đi. Bố vay vốn ngân hàng cho mà học, sau này đi làm ráng trả cho bố là được. Còn cơm cháo để bố ở nha đan lát từ từ rồi nhờ cô mày đi chợ bán cho chắc cũng đủ tiền gạo nên con đừng lo.
– Bố ơi…
Hương khóc nấc lên, ai mà chứng kiến cảnh đó cũng phải sụt sùi theo. Ngày Hương lên trường nhập học trong tay chỉ có hơn 1 triệu do anh em hàng xóm góp lại. Từ ngày lên thành phố, cô xin ở kí túc rồi đi làm thêm hàng đêm. Số tiền kiếm được cô gom góp trang trải cuộc sống, thỉnh thoảng gửi về cho bố mua gạo.
Hương nhận học bổng mỗi kì, điều đó khiến bố cô rất tự hào còn bạn bè rất ngưỡng mộ. Bạn bè trong lớp không hề biết hoàn cảnh khó khăn của cô vì Hương chẳng bao giờ kể khổ hay than trách số phận.
Lên thành phố được 1 thời gian Hương thay da đổi thịt ngày càng xinh xắn trắng trẻo. Cô có nhiều người theo đuổi và đi làm có nhiều cám giỗ nhưng cô vẫn cố giữ mình. Hương không yêu ai vì cô còn quá nhiều việc phải lo nghĩ. Mỗi năm đến này giỗ của mẹ Hương đều về lo toan mâm cỗ rồi mới quay lại thành phố.
Nhìn 2 em nheo nhóc, bố ho lụ khụ và mái nhà nhỏ bé liêu xiêu cô quay lưng gạt nước mắt và tự nhủ mình càng quyết tâm cố gắng nhiều hơn. Mọi chuyện cứ diễn ra ngày qua ngày như thế cho đến 1 hôm. Hôm đó đứa út gọi điện nói bố bị ốm nặng đang nằm trong viện, trong khi cô cũng chẳng đủ tiền về nhà.
Khi đang bần thần đi trên đường thì 1 chiếc ô tô đi đến hạ kính xuống và nói:
– Em ơi, cứ 1 ‘nháy’ là 1 triệu, cô em có đi không?’
– 1 nháy là gì ạ?
– Em ngây thơ hay giả vờ đấy, nghĩa là lên giường ấy.
Hương nghe xong rùng mình, cô né đi chỗ khác những gã kia cứ đi theo. Đang không có tiền bố lại ốm nặng nên cuối cùng cô tặc lưỡi:
– Tôi muốn 10 triệu nên sẽ làm 10 lần được chứ?
– Được, lên xe đi.
Gã kia cười tủm tỉm:
– Cô em này có vẻ khỏe đấy, đòi 10 hiệp cơ mà.
Họ vào nhà nghỉ, khi cô chưa kịp vào nhà vệ sinh và cũng chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã đẩy Hương ngã lên giường. Hắn như con hổ đói khát mồi muốn được thỏa mãn. Hương nhắm nghiền lại nước mắt cứ thế ứa ra. Hắn nhìn cô cười khinh khỉnh:
– Em còn bày đặt đau khổ hả, đàn bà con nào chẳng giống nhau lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ e thẹn nhưng thật sự chẳng khác gì cái nhà vệ sinh công cộng cả.
Cô co hết người lại:
– Tôi không quan tâm anh nghĩ gì, chỉ cần anh hứa trả tiền cho tôi là được.
– Tiền chứ gì, đơn giản.
Hắn ta cầm 1 xấp ném qua 1 bên giường:
– Đây sau đêm nay từng ngày sẽ là của cô em.
Nói rồi hắn mạnh tay xé toạc cái áo cô đang mặc ra, mùi hương này khiến anh chững lại. Nó không phải mùi nước hoa, cũng chẳng phải mùi của gái rẻ tiền quen thuộc mà là mùi hương tự nhiên của con gái. Nhưng rồi hắn tự nhủ cô ta quê mùa không có nước hoa là đúng rồi. Hắn làm chuyện đó, thô bạo, nhưng rồi giọt máu rơi ra khiến hắn sững lại:
– Em còn trinh sao?
Cô sợ sệt gật đầu:
– Anh nhẹ chút được không ạ? Tôi đau.
Hắn bối rối vô cùng, 1 gã đàn ông nổi tiếng ăn chơi đẹp trai như hắn đã ngủ với nhiều cô gái nhưng gái trinh thì chưa bao giờ. Hắn ngồi trơ ra rồi lí nhí:
– Tôi xin lỗi, xin lỗi em.
Nhìn hắn thay đổi 180 độ cô thấy ngạc nhiên vô cùng, hắn vào nhà vệ sinh tắm rửa lúc sau quay lại hắn ôm cô vào lòng rồi nói:
– Ngủ đi, tôi mệt rồi.
Cô nằm co lại, đưa tay ôm chặt lấy tấm thân mình. Hắn thì ngủ ngon nhưng cô làm sao mà ngủ nổi khi bố vẫn đang nằm trong viện. Hắn ngủ được mấy tiếng thì cô lay lay hắn dậy:
– Anh ơi…
– Sao vậy.
Hắn gắt lên:
– Tôi…. tôi nói muốn có 10 triệu, anh làm chuyện đó tiếp đi được không?
– Em cần tiền để làm gì. Giờ tôi mệt lắm để mai đi.
– Không được vậy không kịp mất.
Hắn chau mày, dường như hắn thấy đôi mắt ngấn nước của cô:
– Bố… bố tôi đang ốm nặng lắm. Mẹ tôi mất lâu rồi chỉ còn 2 em ở quê, chúng… chúng không có tiền.
Cô khóc nấc lên, dưới ánh đèn ngủ mập mờ hắn thấy dù cô khóc vẫn đẹp. Chưa bao giờ hắn thấy 1 khuôn mặt trong trẻo hiền lành đến thế.
– Tôi hiểu rồi, đây em cầm tiền đi.
– Nhưng mà…
– Chê ít sao?
– Không phải tôi mới chỉ làm được 1 triệu sao anh cho tôi nhiều thế.
– Cầm đi 10 triệu đấy, được cho tiền còn ý kiến là sao?
– Hay tôi mượn anh, sau này làm thêm tôi trả lại nhé. Tôi không quen nhận tiền bố thí của người khác, chúng ta đã thỏa thuận rồi…
– Cô này lắm chuyện ghê, mấy giờ rồi.
– Dạ 5 rưỡi ạ.
– Mặc đồ đi, tôi đưa em đi ăn sáng rồi ra bến xe cho kịp giờ về.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, nhanh lên còn về thăm bố chứ.
– Vâng vâng.
Cô vội vàng rửa mặt mặc quần áo rồi lên xe, hắn đưa cô đi ăn phở rồi đèo cô ra bến xe. Trước khi đi hắn kéo cô lại:
– Đưa điện thoại đây?
Hắn nháy máy qua rồi nói:
– Sau này quay lại đây nhớ liên lạc để tôi đòi nợ đấy nhé, tôi không cho không cô đâu.
– Vâng vâng, cảm ơn anh.
– Tiền xe này, cầm mà về.
Hắn dúi vào tay cô rồi quay lưng đi, hắn nghĩ chỉ lấy số cho vui thôi chứ đời nào cô liên lạc với hắn. Mai kia cô sẽ thay số và trốn chạy ấy mà, 2 hôm sau hắn gọi điện thì thấy thuê bao, hắn nhếch mép xóa luôn số. Nhưng 2 tháng sau hắn nhận được cuộc điện thoại từ Hương:
– Cảm ơn anh bố tôi khỏe hơn rồi, tháng này tôi trả cho anh 1 triệu trước nhé. Lương tôi thấp nên không có trả cùng lúc cho anh.
Hắn nhận ra cô bất giác mỉm cười lòng lâng lâng đến lạ. Cô khiến hắn nhớ nhung, cái mùi vị trinh tiết nồng nàn đó hắn không tài nào quên được. Kể từ đó cô vào tầm ngắm của hắn, hắn quan tâm cô thậm chí tán tỉnh cô nghiêm túc. Lần đầu tiên có cô gái khiến hắn rung động. Còn Hương cô bối rối không biết mình nên nhận lời yêu hay không nữa nhưng mỗi lúc gặp hắn cô thấy vui vô cùng.
Theo Blogtamsu
Xem thêm: Bố ru con ngủ chỉ sau vài nốt nhạc.