Cứ nghĩ vì con, lại sợ mình không thể sống nổi nếu không có chồng, tôi cố níu mãi cuộc hôn nhân này dù chẳng hề thấy hạnh phúc.
Tôi mới ly hôn được 6 tháng, thấy cuộc đời sung sướng quá, như được bước sang một trang mới, được lột xác hoàn toàn. Đến bạn thân gặp cũng phải thốt lên: “Nhìn mày khác quá, trẻ xinh hơn, mặt phơi phới sức sống”.
Nghĩ lại 7 năm hôn nhân đúng là hãi hùng các chị ạ! Chỉ được hai năm đầu tình cảm mặn nồng còn đâu chỉ có mình mình đắm đuối vì chồng mà thôi. Tôi là con gái nhà khá giả, lại có công việc ổn định, thu nhập khá nên trước khi lấy chồng cũng thuộc diện ăn chơi, ham làm đẹp. Sau đám cưới, vì chồng thu nhập bấp bênh nên mọi khoản trong nhà đều trông cả vào tiền lương của tôi.
Tôi cam đoan 99% các chị em lấy chồng đều mắc một lỗi lớn giống tôi: Cái gì cũng nghĩ đến chồng, mua bao nhiêu đồ cho chồng cũng không tiếc nhưng mua cho mình một cái áo thôi cũng đắn đo đặt lên đặt xuống rồi lại tặc lưỡi thôi không mua nữa, ở nhà không thiếu đồ. Chính vì suy nghĩ này mà tôi ngày càng xấu xí, héo mòn còn chồng thì cứ phơi phới trẻ ra. Người ta bảo “gái có công thì chồng không phụ” nhưng chồng tôi chắc không biết câu này.
Là chồng không lo được cho vợ, phải để vợ sắm cho từ trong ra ngoài mà lúc nào anh ta cũng ra rả chê tôi lôi thôi, xấu xí. Nghĩ lại mà buồn. Lúc mang thai, đi gội đầu có 20 nghìn ngay đầu ngõ cho đỡ phải cúi gập bụng khó chịu mà tôi cũng tiếc rẻ không chi ra nhưng mùa đông chồng kêu lạnh, tôi dúi ngay 100 nghìn bảo: “Anh ra hàng mà gội”.
Trước khi lấy chồng, tháng nào tôi cũng sắm quần áo mới còn lập gia đình rồi thì quần áo, son phấn tính theo năm. Thi thoảng lắm tôi mới mua cho mình còn đâu dành cả cho chồng, cho con.
Đẻ xong, tôi xấu kinh khủng, bận trông con, không có thời gian làm đẹp, lại tiếc tiền nên nhìn tôi giống như cô của chồng. Rồi điều gì đến cũng đến, chồng tôi có bồ. Mà rất tài tình, anh ta tìm được cô nhân tình bỏ tiền nuôi anh ta từ A->Z. Biết chuyện, tôi khóc lóc, van xin chồng hồi tâm chuyển ý nhiều lần nhưng không được.
Đã đi bồ, anh ta còn về cắm cảu, quát mắng, có lúc còn đánh cả tôi. Về phần mình, tôi lại cứ tự động viên rằng chồng chỉ say nắng, vài bữa sẽ tỉnh ra. Rồi tôi nghĩ nếu giờ bỏ chồng thì con tôi lại không có cha, rồi bố mẹ tôi lại mang tiếng xấu, rồi tôi một mình nuôi con làm sao được….Chính vì những nỗi sợ mơ hồ này mà tôi cứ dùng dằng kéo dài cuộc hôn nhân của mình, mãi không dám ly hôn.
Tới đầu năm nay, tôi đưa con về ngoại chơi. Mẹ tôi bảo: “Mày xấu quá con ạ, nhìn là biết sống khổ, sống sở rồi. Thôi ly hôn đi rồi về đây với mẹ”. Tôi rất sửng sốt vì bố mẹ tôi đều ủng hộ chuyện chia tay. Lúc đó, tự dưng tôi cũng muốn sống một cuộc sống khác thay vì mòn mỏi chờ chồng tỉnh ra.
Lúc tôi đề nghị ly hôn, chồng rất ngạc nhiên, anh ta còn tưởng tôi nói đùa. Sau thấy tôi đưa đơn, anh ta mới tin là thật, dù vậy vẫn đồng ý ký mà không hề níu kéo một câu.
Tháng đầu tiên, tôi có buồn nhưng sau đó, tinh thần lên rất nhanh vì không còn phải rình mò chuyện chồng bồ bịch, không còn những trận cãi vã nữa. Tôi cũng bắt đầu làm đẹp trở lại, mua sắm nhiều hơn, ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Cuộc sống như được tưới một cơn mưa rào, quét sạch những bụi bẩn buồn bã trước đây. Gần 30 năm sống trên đời, tôi thấy ly hôn là quyết định đúng đắn nhất của mình.
Các chị em ạ! Nếu cuộc sống vợ chồng không còn hạnh phúc, các chị đừng cố chịu đựng, hãy dũng cảm chấm dứt nó. Tôi xin thề ly hôn cực kỳ sung sướng.