Cách đây 70 năm, một người nông dân tại Colorado đã cắt đầu một con gà trống và nó lại không muốn chết! Với tên gọi Mike, con gà đã gây xôn xao dư luận trong suốt một thời gian dài bởi nó vẫn tiếp tục sống thêm 18 tháng mà không có đầu. Vâng, không có đầu, bạn không đọc nhầm đâu. Điều gì đã xảy ra? Con gà có hóa thành zombie gà?
Vào 10/9/1945, Lloyd Olsen và vợ ông là Clara muốn thịt một loạt gà tại nông trại của họ ở Fruita, Colorado. Olsen sẽ cắt đầu con gà và vợ ông sẽ dọn dẹp mọi thứ còn lại. Nhưng trong số 40 – 50 con gà mà Olsen thịt ngày hôm đấy có một con biểu hiện khác lạ so với phần còn lại.
Troy Waters, chắt trai của Olsen kể lại rằng: “Ông bà đã cắt xong hết đầu gà nhưng có 1 con vẫn còn sống.” Con gà khi ấy vẫn còn vùng vẫy, chạy liên tục không dừng lại. Nó sau đó được đặt vào một chiếc hộp đựng táo cũ nằm trên hiên nhà trong suốt đem. Cho tới khi Lloyd Olsen thức dậy vào sáng hôm sau, ông bước ra ngoài để xem điều gì xảy ra. “Con quái đó vẫn còn sống!” Waters kể lại.
Vợ của Waters, Christa Waters cho biết: “Đó là một phần quái dị trong lịch sử dòng họ chúng tôi.” Waters nghe kể lại câu chuyện này hồi còn nhỏ, khi ông cố của ông đang bệnh liệt giường chuyển tới sống tại nhà của Waters. Lúc đó, phòng ngủ của Waters và ông cố ở liền kề nhau nên hàng đêm, ông thường không ngủ mà chạy sang nghe ông kể chuyện.
Waters kể lại: “Ông mang những xác gà tới thị trấn đề bán trong chợ thịt. Ông cũng mang theo còn gà trống còn sống theo, sau đó lại mang về trên chiếc xe ngựa cũ kỹ của ông. Ông quẳng nó lên thùng xe, sau đó dùng con gà để cược beer hoặc thứ gì đó với những người khác rằng con gà vẫn còn sống dù không có đầu.”
Tin tức về con gà không đầu vẫn còn sống của Olsen nhanh chóng lan khắp vùng. Một tờ báo địa phương đã tới phỏng vấn đưa tin về vụ việc của Olsen và cả một người biểu diễn tạp kỹ mang tên Hope Wade cũng vượt quãng đường gần 500 km từ thành phố Salt Lake, Utah để tới. Khi đó, Wade đề nghị với Olsen rằng hãy mang con gà tới để trình diễn và kiếm được thêm tiền.
Waters kể lại: “Hồi những năm 1940, họ có một nông trại nhỏ và cuộc sống cũng khá khó khăn.” Do đó, họ chấp nhận đề nghị của Wade. Đầu tiên, họ tới thành phố Salt Lake và Đại học Utah để con gà được trải qua các thử nghiệm. Có tin đồn rằng các nhà khoa học tại Đại học Utah đã mổ đầu của nhiều con gà bị chặt ra xem có cái nào còn sống không.
Và chuyện cũng lan tới tạp chí uy tín Life Magazine. Họ tìm đến và ghi lại câu chuyện kỳ lạ về con gà Mike không đầu – câu chuyện đã từng làm nên tên tuổi của Hope Wade. Lloyd, Clara và Mike bắt đầu chuyến hành trình đi khắp nước Mỹ. Họ tới California và Arizona, Hope Wade tiếp tục đưa Mike đi biểu diễn ở vùng đông nam nước Mỹ, còn vợ chồng Olsen phải quay lại làm việc ở nông trại của họ.
Dù vậy, toàn bộ chuyến hành trình của Mike vẫn được Clara ghi chép cẩn thận và còn lưu giữ đến ngày nay. Khi đó, họ nhận được rất nhiều thư thăm hỏi và không phải nội dung nào cũng là tích cực. Có người đã ví Olsen như Phát Xít, người khác từ Alaska còn đòi đổi chân của Mike để lấy một cái chân gỗ. Nhiều người tò mò còn đi tới tận nhà của Olsen để tìm hiểu về con gà không đầu.
Nhưng sau những tour diễn ban đầu, Olsen muốn tiếp tục mang gà không đầu tới Phoenix, Arizona thì thảm họa ập tới vào mùa xuân 1947. Con gà đã chết tại Phoenix. Để cho Mike ăn uống, Olsen đã nhỏ nước và thức ăn lỏng trực tiếp vào thực quản của nó. Đồng thời họ dùng ống tiêm để hút sạch chất nhờn trong cổ họng của nó.
Vào cái đêm mà Mike qua đời, tất cả mọi người đang ngủ trong nhà nghỉ đều bị đánh thức bởi âm thanh của một con gà đang ngạt thở. Khi đi tìm ống tiêm để cứu con gà thì họ mới sực nhớ rằng đã để quên tại nơi triển lãm và trước khi tìm ra cái gì đó thay thế, Mike đã chết do ngạt. Waters kể lại: “Trong nhiều năm ông tôi luôn nói rằng đã bán con gà cho một người trình diễn tạp kỹ. Tuy nhiên mãi cho tới những năm cuối đời, ông mới thừa nhận rằng con gà đã chết trên tay ông trong đêm đó. Tôi nghĩ rằng ông không bao giờ muốn thừa nhận rằng đã để cho con gà đẻ trứng vàng chết trên tay mình.”
Tuy nhiên, Olsen chưa bao giờ cho biết ông đã làm gì sau khi con gà chết. Waters cho biết: “Tôi cá rằng ông đã vứt con gà trên sa mạc đâu đó trên đường từ Phoenix về, nó nằm bên vệ đường và có lẽ đã làm thức ăn cho sói.” Vậy có nhà khoa học nào đã từng nghiên cứu, phân tích Mike trước đó? Làm thế nào nó có thể sống được 18 tháng sau khi cắt đầu? Theo tiến sĩ Tom Smulders, một chuyên gia về gà tại Trung tâm hành vi và tiến hóa động vật tại Đại học Newcastle thì có lẽ con gà đã không chảy máu tới chết. Trên thực tế, việc Mike có thể tiếp tục hoạt động mà không có đầu là điều dễ giải thích.
Đối với người, nếu mất đầu sẽ dẫn tới mất não hoàn toàn. Đối với gà, điều đó lại khác. Smulders giải thích: “Bạn sẽ rất ngạc nhiên nếu biết rằng não của gà rất ít tập trung ở vùng phía trước đầu. Não chủ yếu tập trung ở phần phía sau của hộp sọ, ngay sau mắt.” Các báo cáo chỉ ra rằng mỏ, mặt, mắt và toàn bộ tai cũng như những phần khác của đầu gà đều đã được lấy ra khỏi thân bởi một nhát chém. Nhưng Smulders ước tính rằng có tới 80% trọng lượng não gà – phần gần như điều khiển mọi thứ trong cơ thể nó, bao gồm cả nhịp tim, việc thở, ăn uống và tiêu hóa đều còn nguyên vẹn.
Điều đó có thể giải thích tại sao khi đó Mike có thể sống được. Nguyên nhân là do toàn bộ phần thân não vẫn còn dính vào cơ thể. Sau này khi khoa học đã phát triển, người ta mới biết tới thân não như một thành phần cực kỳ quan trọng của não bộ. Smulders cho biết thêm: “Phần lớn não loài chim mà chúng ta biết đều có thể thực sự được xem như thân não. Vào những năm 1800, khái niệm não được dùng để diễn tả cơ quan ở loài chim tương đương với ở động vật có vú là hoàn toàn sai.”
Vậy tại sao người ta không thể tạo ra một Mike thứ 2? Câu trả lời có thể là do nhát chém chính xác tuyệt vời của Olsen, vào đúng vị trí cần thiết, cũng đúng thời điểm mà cục máu bắt đầu đông lại để ngăn không cho Mike bị chảy máu tới chết. Kỳ thực sau khi câu chuyện con gà nổi lên, người ta đồn tại rằng Olsen đã kiếm được rất nhiều tiền, nhiều người còn cho rằng đó là tiền bẩn. Tuy nhiên Waters cho rằng “Ông đã kiếm được một ít tiền từ con gà. Ông đã mua thêm 1 chiếc máy ép rơm khô, 2 chiếc máy kéo thay cho lừa ngựa. Và cũng một chút sang trọng với chiếc pickup Chevrolet 1946. Dù vậy, ông vẫn là một người nông dân đến cuối đời với cuộc đời trầy xước bởi bụi đất.”
Tham khảo SA