Tôi lấy vợ cách đây gần 8 năm. Vợ chồng tôi quen nhau trên thành phố. Vợ tôi là con gái của một gia đình cũng có điều kiện. Nhưng riêng tôi thì sống trong cái cảnh nghèo hèn tù túng. Biết mình không cân xứng với vợ nhưng vì tình yêu nên tôi vẫn cứ cố gắng ở bên người phụ nữ ấy.
Cô ấy thật sự là một người con gái xứng đáng để yêu và đáng để được trân trọng. Trước giờ vợ tôi luôn luôn chân thành đến lạ. Ngày em quen với tôi bố mẹ em phản đối kinh khủng lắm. Cứ nghĩ rồi cuối cùng chắc cũng chẳng đến được với nhau đâu. Ấy vậy mà em nức nở khóc, cô ấy chấp nhận làm người con bất hiếu chỉ để ở bên một kẻ đàn ông nghèo như tôi.
Cảm động trước tấm lòng của người con gái đó. Tôi và em cùng về vùng quê nghèo của tôi sinh sống. Trước giờ em chưa từng phải động tay động chân đến việc đồng áng. Nhưng trở thành vợ của tôi không việc gì là em không làm được.
Từ không biết em cố gắng bắt đầu với những công việc ruộng lúa hay cả những nương ngô. Biết rằng lấy mình là thiệt thòi cho vợ nên tôi luôn cố gắng, có công việc gì làm thêm tôi đều cố gắng làm để cho gia đình mình có những bữa cơm ngon hơn, có được một chút dư dả phòng lúc này lúc kia.
Cưới được 8 năm, chưa khi nào tôi tặng được cho em một món quà như người ta ở thành phố. Nhưng may mắn bố mẹ tôi đều quý em, gia đình tôi thật sự yêu thương và trân trọng em. Cũng vì thế mà vợ chồng tôi lấy nhau suốt bằng đó năm nhưng chưa hề có 1 lần to tiếng. Vợ sinh cho tôi 1 trai 1 gái vừa đẹp. Cứ tưởng gia đình ấy sẽ mãi êm ấm cho đến cái ngày tai họa ấy ập xuống.
Thời gian đó chính là khoảng thời gian tôi nhận được 1 cái nhà người ta ta thầu tôi xây dựng. Căn nhà hai tầng đấy nếu hoàn thành tôi cũng có thể kiếm được 1 khoản kha khá cho gia đình. Nếu ở thành phố thì chỉ thầu không phải xây. Nhưng ở nông thôn thì tôi có tự bắt tay vào xây luôn căn nhà đó. Từ ngày tôi nhận nhà thì tôi thấy vợ tất bật hơn. Cứ nghĩ chắc vợ cũng bận việc này việc kia nên tôi cũng không hỏi.
Cho đến khi tôi xây được nửa ngôi nhà rồi. Lúc đó đúng 2 tuần mà vợ tôi từ 60kg xuống còn có 40kg. Phải nói thêm rằng từ ngày sinh cậu con trai thứ hai là vợ tôi bị phát phì ra. Chứ cô ấy cũng không cao lắm nên với số cân 60kg là hơi béo. Có những đêm nằm ôm vợ ngủ cô ấy lại cho tôi sờ lên bụng rồi trêu: “Vợ lại có thêm em bé rồi chồng ạ”. Thế là chúng tôi lại phì cười, cô ấy thỉnh thoảng cũng tự chê mình béo và có ý định giảm cân.
Tôi cũng cứ nghĩ chắc vợ giảm cân thôi. Tự dưng gầy xuống 40 cân thì vợ tôi lại trông hơi gầy quá mức. Tôi bận với cái nhà hàng xóm nên cũng không có để ý đến vợ nhiều. Nào ngờ 1 lần vô tình sau đó, tôi đã thấy món ăn đó mà mẹ chuẩn bị cho vợ.
Trước giờ gia đình tôi không có ai dùng thuốc bắc, đặc biệt nhà tôi trước giờ chưa từng mua quả táo tàu về ăn. Một phần cũng vì sợ độc hại, một phần cũng vì nó là thuốc, có ai cần dùng đến đâu. Thứ quả đấy giống như một toa thuốc bắc, giờ người ta dùng thuốc tây chứ có mấy người dùng thuốc đông y nữa đâu.
Thế rồi vợ chỉ ăn rau xanh, không hề có thịt, lại kèm thêm một đĩa quả táo tàu. Mối nghi ngờ trong tôi rấy lên. Tôi bắt đầu gặng hỏi mẹ:
– Mẹ, có phải vợ con ăn táo tàu không? Trước giờ cô ấy vốn không thích đồ ăn Trung Quốc mà.
– Ừ, thì giờ nó thay đổi cũng có sao đâu?
– Mẹ, có chuyện gì thì phải. Sao mẹ lại giấu con. Vợ con sao lại ăn quả đó làm gì?
-Mẹ…. mẹ…
Mẹ tôi khóc rồi bỏ về căn buồng của bố mẹ. Còn vợ tôi ngồi im trước mâm cơm rơi nước mắt xuống. Tôi nhìn vợ đủ hiểu có chuyện chẳng lành. Lập tức tôi hỏi cô ấy dồn dập.
– Có chuyện gì? Sao vợ ăn quả này, nói cho chồng nghe đi.
– Vợ, vợ… Vợ xin lỗi chồng.
– Vợ nói cho chồng xem nào. Nói thật cho chồng nghe đi.
– Vợ, vợ bị ung thư rồi chồng ạ. Người ta khuyên ăn quả táo tàu có thể ngăn chặn các tế bào ung thư phát triển thêm nên vợ ăn.
– Sao giấu chồng.
– Chồng thấy đó, nhà mình nghèo. Làm gì có tiền mà đi chữa bệnh. Giờ mà chữa bệnh thì sau này lấy tiền đâu mà trả.
Cả mẹ và vợ đều giấu tôi sao? Tôi thật là kẻ vô tâm quá mức, lúc đó tôi chỉ có biết ôm vợ đang khóc nức nở mà nước mắt mình vẫn cứ rơi. Người đầu tiên tôi nghĩ đến và có thể cầu cạnh chỉ có bố mẹ vợ mà thôi.
Vợ tôi trước giờ không biết tôi hàng năm vẫn cố gắng biếu quà bố mẹ cô ấy. Chắc sau suốt bằng đó năm bố mẹ cô ấy cũng đã thông cảm và hiểu hơn cho chúng tôi. Tôi thật sự thương vợ quá, chỉ biết khóc như một kẻ yếu đuối trước cô ấy. Thật sự càng nghĩ đến vợ tôi càng cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Mỗi ngày trôi qua tôi chỉ cầu mong vợ mình sẽ bình an. Nghèo phải chăng là một cái tội.
Xem thêm video đàn ông cố gắng 1, phụ nữ cố gắng 10