Ngày anh lấy chị hai vợ chồng chẳng có thứ gì trong tay, nhưng được cái họ rất yêu thương nhau. Năm đó mùa đông lạnh giá, đến cái chăn cũng chẳng có để đắp, tối đến hai vợ chồng phải nằm sát vào nhau, lúc đó chị vẫn đùa: “Mình phải nương tựa vào nhau mà sống anh à”.
Anh cười xót xa thương vợ vô cùng, lúc đó anh tự nhủ sẽ mua 1 cái chăn thật ấm để đắp. Nhưng thời buổi khó khăn đến miếng ăn còn không đủ lấy tiền đâu mua chăn, vợ chồng làm được bao nhiêu thì gửi về quê chạy thận cho bố anh hết. Nhiều lúc anh thấy thương vợ vô cùng và thấy mình may mắn khi có được 1 người vợ hiếu thảo hiền lành như vậy.
Tối đến anh đi làm thêm, hôm thì anh chạy xe ôm, hôm thì anh đi bốc vác thuê, thậm chí có lần anh còn đi rửa bát thuê để có đủ tiền mua 1 cái chăn thật ấm tặng vợ. Mỗi lần đi làm thêm như vậy anh đều nói dối chị là anh phải tăng ca ở công xưởng. Nhưng sự thật là anh đã bị đuổi việc vì nhà máy cắt giảm nhân công.
Ngày đưa cái chăn về tặng sinh nhật vợ, chị đã chảy nước mắt. Chị ôm lấy anh và cái chăn thật chặt, hai vợ chồng nhìn nhau mừng mừng tủi tủi. Chị biết rõ anh đã bị đuổi việc nên chị thương chồng và xót xa lắm.
Họ đã có những tháng này củ khoai sẻ nửa, sống chật vật trong căn phòng ẩm thấp 6 mét vuông nhưng cả 2 vẫn rất yêu thương nhau. Rồi sau này cuộc sống khấm khá hơn, anh được anh họ xin cho vào làm 1 công ty lương khá ổn. Anh đầu tư đi học thêm cái bằng tại chức rồi học thêm 1 số chứng chỉ nên lương ngày 1 khá. Chị cũng xin cho mình được 1 công việc ăn lương hàng tháng, giờ không lê la đẩy xe hàng đi bán nữa.
Cả hai chắt chiu rồi mua nhà, nuôi con cái ăn học. Mỗi lúc nghĩ về kỷ niệm ngày xưa chị vẫn ứa nước mắt ra vừa thấy xót xa vừa thấy hạnh phúc. Chiếc chăn ấm ngày xưa nay đã cũ nát nhưng chị vẫn giữ để đắp vì chị biết đó là món quà sinh nhật quý giá nhất mà anh đã vất vả mua tặng chị. Nó đã cùng anh chị vượt qua bao sóng gió khó khăn. Cuộc đời này chị thấy giây phút bình yên nhất là được nằm trong vòng tay anh và đắp chiếc chăn tình yêu ấy.
Thời gian trôi qua con chị đã lớn, gia đình chị cũng có của ăn của để hơn. Người ta vẫn bảo lúc nghèo thì không sao nhưng đến khi giàu con người ta lại hay thay đổi dở chứng. Và anh cũng đã như vậy, anh có bồ bên ngoài. Bồ của anh là 1 cô gái rất trẻ ăn chơi sành điệu và rất biết chiều chuộng.
Anh mê cô ta như điếu đổ, còn chị ban đầu chị đâu hề hay biết điều đó. Chỉ đến khi tận mắt thấy anh và cô ta âu yếm nhau trên phố lúc đó chị mới đứng trơ ra, như kẻ mất hồn. Bao người đi ngang chửi chị là điên thần kinh hay dở hơi vì đang đi bỗng đứng ngay giữa đường.
Chị không thể nào nhúc nhích nổi, thời gian sau đó gia đình chị có nhiều sóng gió. Anh chị cãi vã nhiều hơn, chị đau đớn khi anh nói anh đã yêu cô ta. Dù chị níu kéo kiểu gì anh vẫn không từ bỏ, cuối cùng chị quyết định buông tay vì đã quá mệt mỏi. Người ta thấy chị gầy đi mong manh vô cùng, chị suy nghĩ nhiều khóc nhiều hơn cả cười. Chị chưa bao giờ nghĩ có ngày chồng mình lại như vậy, nghĩ đến quãng thời gian nghèo khó có nhau trái tim chị lại nhức nhối. Chị buông tay không phải hết yêu mà là vì yêu nên chị mới buông tay. Nghe thật khó hiểu nhưng chị đã cao thượng như vậy đấy.
Nửa năm sau kẻ từ ngày ly hôn, anh quyết định cưới vợ mới. Cô bồ trước đây mà anh vẫn nói với chị, cô ấy là định mệnh của đời anh. Lúc đó chị chỉ biết cười chát chúa, chị tự hỏi cô ta là định mệnh vậy chị là gì. Chẳng còn gì tàn nhẫn hơn lời nói của kẻ đã thay đổi.
Đám cưới diễn ra linh đình theo ý của cô vợ mới, khi quan khách đang ăn uống say sưa thì bỗng có 1 người phụ nữ xuất hiện. Hôm đó chị ăn mặc rất lịch sự, chị không còn trẻ nhưng lại có thần thái, khuôn mặt chị phúc hậu ai nhìn cũng có cảm tình.
Cả hội trường nín thở nghĩ chị sẽ đến phá đám. Nhưng không, chị mỉm cười chúc phúc cho cô dâu và chú rể rồi chỉ vào món quà mình đưa đến. Nhìn chiếc chăn cũ nát ấy ai cũng ngạc nhiên có người còn nghĩ chắc chị chơi đểu cô dâu chú rể. Nhưng rồi chị bình thản nói:
– Năm xưa, khi em và anh còn nghèo khó, mùa đông lạnh căm đến cái chăn cũng không có mà đắp. Hai đứa phải co rúm ôm chặt lấy nhau cho đỡ lạnh. Vì khổ quá nên anh đã vất vả ngày đêm đi làm thuê, nào là bốc vác, chạy xe ôm thậm chí đi rửa bát thuê. Anh giấu nhưng em đều biết hết. Ngày anh mua tấm chăn này về em cảm động đến bật khóc. Em thực sự rất trân trọng nó. Giờ em tặng lại nó cho hai người, hi vọng anh cũng sẽ luôn chở chê bảo bọc cho vợ mới của mình như đã từng làm với em và các con. Chúc 2 người hạnh phúc.
Chị nâng ly rượu lên rồi uống cạn, cả hôn trường lặng thinh như tờ. Họ thấy thương và cảm động trước cách hành xử của người vợ cũ, còn anh anh chỉ biết đững trơ ra rồi bật khóc. Anh nhìn chị môi mấp máy nói: “Anh xin lỗi em nhiều lắm, anh có tội với em”. Khi cô vợ mới đang đứng trơ ra thì chị chỉ mỉm cười rồi bước ra khỏi đó. Quan khách cũng đứng dậy ra về, ra đến sân chị thở phào vì thấy mình đãlàm rất tốt.
Còn anh, anh càng day dứt và thấy có lỗi khi vợ cũ cứ mãi hiền lành và vị tha như vậy. Tối đó cô vợ mới đưa tấm chăn ra đốt khiến anh sững sờ. Sống với nhau mấy tháng lúc này anh mới nhận ra cuộc đời này không ai hoàn hảo bằng vợ cũ thì đã quá muộn. Khi anh nhận ra cái mà anh gọi là định mệnh ấy chẳng qua chỉ là phù du và cảm xúc nhất thời thì đã quá trễ. Thế nên người ta mới có câu: “Có không giữu mất đừng tìm” quả là không sai.
Theo webtretho