Mình ly hôn đi, anh muốn sống với người khác. Cô ấy có thể lo chu đáo mọi thứ cho anh hơn. Em tàn tật thế này làm sao sinh con cho anh được?
Thế rồi anh cũng tìm được ý trung nhân của mình. Cô gái ấy về công ty anh làm mới được nửa năm, tính tình hiền dịu, vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng. Cô ấy quan tâm anh từng li từng tí, lo cho anh từng bữa cơm, cái áo sứt chỉ – điều mà cô vợ tàn tật của anh giờ không còn làm được nữa. Dù sao thì anh cũng là giám đốc của một công ty, được nhiều người săn đón, vậy mà vợ anh giờ chỉ còn ngồi trên chiếc xe lăn nên anh chán lắm.
Cách đây 3 năm, trong một lần đi làm về chị bị một chiếc xe taxi tông phải. Từ đó, chị không thể đứng được. Mọi việc trong nhà đều do ô sin đảm nhiệm. Cuộc sống của chị chỉ quanh quẩn trên chiếc xe lăn. Anh thì đi tối ngày. Anh chị chưa có con, tuổi anh lại đang còn trẻ nên cô vợ tàn tật giống như một cái gai trong mắt anh vậy.
Rồi anh với bồ quyết định sống chung với nhau. Cô bồ của anh khi nào cũng ngọt như mía lùi, cô ấy bảo rằng anh còn trẻ, anh không nên để tương lai của mình bị chôn vùi như vậy. Vợ anh tàn tật như thế chắc gì đã sinh cho anh được 1 đứa con? Nghĩ cũng đúng nên anh đồng ý.
Hôm đó, anh về nhà. Thấy vợ đang ngồi ngắm mưa ngoài cửa sổ, anh gọi chị quay lại rồi bảo:
– Thùy này, anh muốn ly hôn.
– Anh… anh nói sao ạ?
– Mình ly hôn đi, anh muốn sống với người khác. Cô ấy có thể lo chu đáo mọi thứ cho anh hơn. Em tàn tật thế này làm sao sinh con cho anh được? Anh mới hơn 30 tuổi, mọi thứ vẫn còn ở phía trước…
Chị im lặng một hồi lâu rồi nói với chồng:
– Vâng, nếu anh đã quyết định như vậy. Nhưng có thể cho em một yêu cầu cuối cùng không?
– Ừ, em nói đi, điều gì cũng được, miễn là em chịu ly hôn.
– Tối nay vợ chồng mình đừng ngủ, nằm hàn huyên với nhau nhé.
Anh hơi khựng lại trước yêu cầu của vợ, nhưng rồi anh ôn tồn bảo:
– Ừ, thế tối nay anh sẽ không làm việc nữa, anh sẽ vào phòng sớm.
Hôm đó ăn uống xong, anh chị vào phòng ngủ. Anh bế chị lên giường rồi hai người nằm trò chuyện cùng nhau. Chị đưa tay nhổ tóc bạc cho anh rồi bảo:
– Sau này sống ở chỗ khác, không có em thì cẩn thận nhé. Anh đừng tắm đêm, cũng đừng tắm nước lạnh. Anh có nhớ năm mình mới cưới nhau không? Anh tắm đêm lại tắm nước lạnh nên ngất, em phải đưa vào viện cả đêm. Hồi đó anh làm em sợ hết hồn.
– Ừ, anh hứa sẽ không tắm đêm nữa.
– Với cả anh đừng ăn cá nhé, anh bị dị ứng đấy. Hay để em ghi ra rõ cho cô ấy hiểu nhỉ.
– Thôi, để anh nhắc là được rồi.
– Ngày mùng 9 hàng tháng là giỗ mẹ, anh nhớ bảo cô ấy mua đồ về làm cỗ cho mẹ nhé. Mấy năm rồi em toàn làm đó.
– Ừ anh nhớ rồi.
Thế là cả đêm hôm đó, chị không hề trách cứ anh điều gì mà chỉ có dặn dò anh các kiểu.
Khoảng 2h sáng, chị thiếp đi, anh thấy vợ mình nằm ngủ, dáng vẻ khó nhọc, gương mặt xanh tái, ngón tay thỉnh thoảng run run giơ ra khoảng không trước mặt như muốn bấu víu cái gì đó thì nước mắt anh chảy ra. Trước đây, chị là cô gái xinh đẹp, trước đây anh cũng đã yêu vợ rất nhiều. Anh cũng đã từng hứa với vợ rằng sẽ chăm sóc cho chị cả đời, vậy mà giờ anh lại bỏ rơi chị chỉ vì chị tàn tật.
Sáng hôm sau ngủ dậy, chị vừa dụi mắt đã thấy chồng ngồi trước mặt với bữa sáng. Anh mỉm cười bảo:
– Em ăn sáng đi, tha lỗi cho anh nhé. Nếu có thể xin em hãy xé đơn ly hôn. Anh muốn ở lại chăm sóc em.
Chị nhìn chồng ngạc nhiên. Anh cúi xuống bảo rằng anh xin lỗi, chỉ vì một phút bồng bột mà anh đã định bỏ rơi người vợ tào khang của mình. Anh gọi điện cho bồ, bảo rằng anh không thể bỏ vợ để đế sống với cô ta được vì anh biết, mình sẽ không tìm đâu ra được người vợ tình nghĩa như chị.
Nguồn: Blogtamsu