Ngày tôi lấy vợ ở thành phố, mắt mẹ tôi đỏ hoe. Bà bảo có duy nhất đứa con trai mà giờ lại ở xa, bà nhớ tôi lắm. Mẹ tôi năm nay 60 tuổi, nhưng vì cuộc sống vất vả nên trông bà cứ như 80, lưng còng xuống, da nhăn nheo, kham khổ.
Tôi đi làm mỗi tháng gửi về cho bà 3 triệu đồng để chi tiêu. Nhưng từ khi tôi có vợ, vợ tôi bảo giảm số tiền xuống một nửa vì vợ chồng tôi cần tiết kiệm cho con cái sau này. Nghĩ cũng đúng nên tôi nói với mẹ, lúc đó mẹ chỉ cười rồi bảo ủng hộ vợ tôi vì thực ra bà cũng đâu tiêu gì nhiều, số tiền 3 triệu là quá nhiều.
Thế rồi vợ tôi mang bầu. Tôi mừng hơn bắt được vàng. Vợ tôi từ ngày có bầu thì bị nghén, chẳng làm được việc gì. Lúc đầu tôi cũng thuê ô sin nhưng sau một thời gian ngắn thì họ đều bỏ việc hoặc bị tôi đuổi vì tội ăn cắp vặt. Cực chẳng đã, tôi đón mẹ lên để bà tiện giúp vợ tôi mấy thứ khi tôi vắng nhà, cũng là dịp để cho mẹ con tôi sống gần nhau.
Mẹ tôi nghe tôi đề nghị như vậy thì đồng ý ngay lập tức. Bà bảo dù có ăn cơm với muối nhưng được sống gần tôi là bà cũng vui. Từ ngày có mẹ lên ở, tôi cũng vui hẳn lên, mẹ nuôi tôi từ nhỏ, chăm chút và dành hết tình yêu thương cho tôi nên tôi hứa với bản thân mình rằng sẽ chăm sóc cho mẹ chu đáo. Nhưng có vẻ như vợ tôi không hợp với bà.
Tôi phát hiện ra điều này nhờ một lần về nhà bất chợt và thấy vợ tôi đang mắng mẹ tôi sa sả vì bỏ lẫn quần áo vào máy giặt khiến cho chiếc váy trắng của vợ tôi bị dính màu. Nhìn cách vợ tôi đứng trước mặt, chỉ tay vào mặt mẹ tôi mà mắng sa sả, tôi thấy kinh sợ. Tôi giả vợ gây tiếng động để vợ tôi biết và cô ấy dừng ngay việc mắng mẹ tôi lại. Sau lần đó, vợ tôi bảo với tôi rằng cô ấy có bầu đã rất khó chịu, tâm lý thay đổi mà mẹ tôi thì cứ làm cho cô ấy ức chế.
Tôi hiểu hết những điều đó và thông cảm với vợ. Tôi cũng nói với mẹ tôi rằng đừng để bụng chuyện đó, vợ tôi đôi khi nóng giận rồi làm những chuyện thiếu suy nghĩ và bà bảo rằng bà hiểu, bà không để tâm.
Thế mà ngày hôm sau, khi tôi đang đi làm thì vợ tôi gọi điện đến khóc inh ỏi: “Anh ơi, mẹ đẩy em ngã cầu thang, sảy thai rồi anh ơi”. Tôi nghe xong cuộc điện thoại ấy thì phi ngay vào bệnh viện. Nhìn mẹ tôi đứng nơm nớp lo sợ ở bên cạnh, tôi điên tiết không chịu nổi. Không để mẹ giải thích, tôi đuổi bà về quê ngay lập tức. Mẹ tôi ra về, nước mắt chảy ròng ròng và cứ luôn miệng giải thích: “không phải mẹ làm mà con ơi”.
Vợ tôi khóc suốt tôi cũng vậy. Đứa con đó vợ chồng tôi mãi mới có, vậy mà vì chút mâu thuẫn với vợ tôi mà mẹ tôi nỡ lòng nào làm vậy. Hôm đó, sau khi đuổi bà về, tôi có nhận được 50 cuộc gọi từ những số lạ nhưng tôi không cầm máy. Đến ngày thứ hai, lúc tôi đang chăm vợ ở bệnh viện thì bác Tư ở dưới quê chạy lên hớt hải bảo:
– Trung ơi, sao mày làm gì mà không nghe điện thoại? Về chịu tang mẹ nhanh lên cháu ơi.
Tin đó khiến tôi sững sờ. Tôi lật đật hỏi bác:
– Bác nói gì vậy ạ? Sao mẹ cháu lại chết?
– Bà ấy từ trên này về, nghe nói đang đi bộ ra bến xe thì bị cướp giật túi, ngã xuống đường rồi bị xe cán. Tội lắm cháu ơi, không còn nguyên vẹn hình hài. Người đi đường thương quá, lục tìm trong túi thấy chứng minh thư và số của mày nên gọi nhưng gọi mãi không được nên đành nhờ công an đưa về quê.
Cốc sữa tôi đang cầm định đưa cho vợ rơi xuống đất vỡ tan. Tôi choáng váng cả mặt mày. Không ngờ mẹ tôi lại chết thảm như vậy.
Tôi gào khóc trong tuyệt vọng, tôi hối hận tột cùng, nếu tôi không đuổi bà về quê, hoặc chí ít tôi chở bà ra bến xe thì đâu đến nỗi.
Đám tang mẹ tôi buồn hiu hắt. Tôi ngồi trước mộ mẹ chỉ liên tục nói câu xin lỗi. Vợ tôi không về được vì đang nằm viện. Lo cho mẹ xong xuôi, tôi bắt xe lên thành phố để chăm sóc vợ. Hôm đó tôi lên vào lúc giữa trưa, cứ nghĩ vợ đang ngủ trưa nên rón rén mở cửa đi vào bỗng nghe tiếng vợ tôi thẽ thọt bên trong:
– Đêm qua con mơ bà ấy về bóp cổ con mẹ ạ. Sợ quá. Bà ấy bảo sao con lập mưu hại bà ấy, cầu thang là con tự ngã chứ bà ấy không đẩy, sao lại làm thế với bà ấy. Con thấy báo mộng đúng lắm, đúng là con giả vờ ngã để anh Trung đuổi bà ấy về quê, ai ngờ bà ấy chết luôn. Giờ con có nên thắp hương không hả mẹ?
Tôi nghe xong cuộc điện thoại của vợ với mẹ vợ mà tay chân run rẩy. Có chết tôi cũng không nghĩ rằng vợ tôi lại ác độc như thế, chỉ vì muốn đẩy mẹ tôi về quê mà đang tâm ra tay giết cả con mình. Giờ thì tôi mất mẹ, mất con, chỉ còn lại người vợ lạnh lùng vô cảm. Giá như tôi chịu nghe mẹ thanh minh thì có lẽ, bây giờ mọi thứ đã khác rồi.