Ngày xưa, khi còn con gái, tôi cứ nghĩ nỗi đau lớn nhất của người phụ nữ là chồng phản bội. Tôi từng nói với chồng: “Nếu hết yêu thì hãy nói để hai người chia tay trong êm đẹp. Đừng bao giờ để em phát hiện anh ngoại tình. Em sẽ không tha thứ đâu”.
Thế nhưng, sau này khi đã cưới chồng, có con, tôi mới biết rằng, có cái còn kinh khủng hơn cả ngoại tình. Đó chính là công khai cặp bồ. Bởi khi người đàn ông còn lén lút ăn vụng, tức là họ vẫn còn coi trọng gia đình, vẫn còn coi trọng cảm xúc của người vợ. Họ có thể chỉ muốn đổi gió một tí chứ chưa có ý định bỏ vợ, bỏ con.
Còn những người đàn ông công khai cặp bồ tức là họ đã chẳng coi người đầu ấp tay gối của mình ra cái gì. Họ làm vậy chẳng khác nào thẳng tay tát vào mặt vợ khi ngang nhiên thách thức dư luận, thách thức các giá trị đạo đức và chà đạp lên lòng tự trọng của người khác.
Phụ nữ coi trọng nhất là gia đình, tiếp đến là lòng tự tôn của mình mà chồng cặp bồ chả khác nào thẳng tay đạp đổ gia đình và ném người vợ thành trò cười cho xã hội. Chẳng có cái cảm giác uất nghẹn nào hơn cái cảm giác chồng mình coi mình như người vô hình, đem một cái con ất ơ nào đó ra so sánh với mình.
Tôi không biết các người phụ nữ khác nghĩ gì, riêng tôi, việc cặp bồ là một sự tra tấn tinh thần dã man. Thế nên đừng bao giờ nói tôi phải tha thứ cho tội ngoại tình. Bởi tôi không có lòng bao dung rộng lớn ấy được.
“Nếu ai đó nghĩ rằng chúng ta là “NGƯỜI LỚN” cần bao dung và tha thứ =)) UH… Nát nhà rồi !!! Mất chồng rồi !!! Con mất bố rồi !!! … Thế thì còn gì để mà bao dung ????????
Mày cướp tất cả của tao – xong cả xã hội nghĩ vì tao không tốt nên mới mất – Thế thì nhất định tao phải cho mày hiểu “TAO KHÔNG TỐT TỚI THẾ NÀO – THỦ ĐOẠN RA SAO “. Bố mày thí hết cho mày đấy, ngoan thì tao cho bình yên mà đi. Còn không ngoan nhé, TAO SẼ CHO MÀY HIỂU THẾ NÀO LÀ LÒNG DẠ ĐÀN BÀ luôn.
Tôi nghĩ, cái gì cũng có giá của nó. Anh không thể phản bội tôi và nói rằng “Ai cũng sai ! Anh xin lỗi hãy tha thứ cho anh “
Và chúng tôi PHẢI ĐỒNG Ý.
Tôi không đồng ý thì xã hội, bạn bè, họ hàng, người thân anh cho rằng tôi ích kỉ, sống không vì gia đình, thế là NGU.
Còn tôi hơn thua với anh, tôi cũng đi cho anh hiểu cảm giác của mình thì quá tôi bằng anh, người ta lại cho rằng CHỒNG THẾ THÌ KHÔNG SAO – chứ VỢ MÀ NHƯ THẾ THÌ RA CÁI LỒNG GÌ ????
Còn tôi chấp nhận, chúng ta làm lại… thì những giây phút ở bên anh tôi không còn tin tưởng và hạnh phúc nổi nữa… Vậy thì làm sao yêu??? Làm sao cố???
Xã hội lúc nào cũng muốn chúng tôi biết điều. Sao không ai làm ơn biết điều với chúng tôi, công bằng với chúng tôi một tí. Hay vì chúng tôi là đàn bà và xã hội luôn luôn bất công – và tiếp tục bắt chúng tôi chấp nhận. Nếu không chấp nhận là cả lò cả tổng vào phán xét… Xin lỗi hãy cứ sống tốt cuộc đời mọi người đi – sướng khổ kệ cụ tôi đi nhé. :v
Hãy cứ làm tất cả những việc bạn cho là đúng – hãy chịu tất cả hậu quả của nó. Chỉ cần bạn thoải mái khi làm điều đó – thì ai nói gì mặc kệ họ. Người ta làm sao sống được cuộc sống của mình, nhiều khi tôi nghĩ ai đó như tôi chắc chẳng sống nổi chứ đừng nói là ngồi mà tinh tướng
Mỗi người có 1 cách sống, hãy sống trước tiên để gia đình tôn trọng, sau đó thì ra ngoài người khác nể.
Nghèo – khổ có thể cho qua và cùng nhau cố gắng – chứ ngoại tình mà bỏ qua để cùng nhau cố xuống bờ vực thẳm chắc.
Còn là người thứ 3, cặp vẫn chỉ là cặp. Tình yêu có lớn, có thật đi nữa vẫn là sai trái. Vẫn là phi đạo đức, tao hiểu tại sao rời xa nhau cái người mày yêu về nhà ôm vợ, mày vẫn thấy có thể tiếp tục hạnh phúc… Hay đi chơi với người yêu thương cũng phải lén la lén lút. Chót bị phát hiện là xác định chẳng còn răng mà vẫn cố. Một con bình thường, đầu óc minh mẫn thì thiếu gì trai? Tội gì dúc vào thằng có vợ làm gì???? Yêu chồng người khác làm chi??? Từ đó tao có thể suy ra được – Những con ăn ở với chồng người khác là những con ngu – tư cách hèn hạ. Đầu óc thiếu bình thường =))))) Bố mẹ gia đình không dậy dỗ tới nơi – chính vì thế cần xã hội dậy dỗ. Những người phụ nữ bị mày qua mặt sẽ cho mày hiểu vốn quý gia đình ra sao, và mất nó con người ta có thể làm những gì. Tôi là tôi thấy những bọn như vậy có bị đánh ra sao vẫn chưa hả hê!!!
Đàn ông ạ ! Hãy bớt suy nghĩ đơn giản chuyện đó đi. Hãy nhớ lại trước khi quen người phụ nữ của đời mình, bạn đã từng say như thế nào, đã từng cưng chiều ra sao, yêu thương bao nhiêu mới đủ tới hôm nay. Để biết được rằng hiện tại chẳng dễ gì có được như vậy, đừng làm tổn thương họ. Nghìn câu nói ” em đau ” không bằng vết thương lòng trong trái tim của người phụ nữ dành cả thanh xuân cho bạn mà biết rằng bạn đang dành yêu thương nơi khác…
Vợ bạn có thể không hoàn hảo như ai kia, nhưng có một điều vô cùng đặc biệt. Họ là của duy nhất một mình bạn. Đó là điều quá tuyệt vời rồi. Khi xã hội chỉ chực lừa lọc nhau, thì có một người luôn chân thành bên bạn. Thử hỏi bạn còn muốn gì…
Đàn ông nói phụ nữ phức tạp – còn tôi là phụ nữ tôi thấy đàn ông vốn dĩ chẳng đơn giản. Lúc yêu thì bằng trời bằng bể , gặp người khác vẫn xao lòng … Vậy là sao?” (Trích Facebook Vũ Anh).
Thế nên tôi nói thiệt, nếu hết yêu, hết thương nhau rồi thì nói một tiếng rồi đường ai nấy đi hoặc có ăn vụng thì lo mà chùi mép cho khéo đừng để tôi biết. Chứ tôi mà biết rồi thì không đánh ghen tôi cũng phải cho xấu mặt chứ đừng có nói phải thông cảm, bao dung hay cái chi chi. Nghe mà ngứa l* không chịu được.
Nhiều người chưa rơi vào hoàn cảnh đó thì nói hay lắm, rao giảng đạo đức tốt lắm chứ cứ rơi vào hoàn cảnh ấy đi rồi biết. Nhiều khi còn làm ghê hơn nữa ấy chứ. Bởi lẽ đâu phải cứ nói bỏ là bỏ hay cứ nói tha thứ là tha thứ được. Khi lòng tự trọng đã bị chà đạp không thương tiếc thì người ta có thể làm những việc mà bình thường chưa chắc người ta dám nghĩ đến. Và nên nhớ những người càng hiền lành thì một khi đã điên lên có lúc còn kinh khủng hơn những người bình thường.
Tôi có một cô bạn cùng quê, ngày xưa học chung trường, từ trước đến nay chưa bao giờ to tiếng với ai. Đặc biệt với chồng một dạ hai vâng. Thế mà tôi nghe nói, khi biết chồng cô ấy cặp bồ, cô ấy đã ghen lồng lộn không khác gì một con cọp cái. Nguyên nhân là cô nghe phong phanh kẻ thứ ba không chỉ dan díu với chồng, còn ngang nhiên trước mặt mọi người khiêu khích cô. Thế là cô nàng lao vào tình địch, vừa chửi, vừa tát tới tấp khiến ai cũng bàng hoàng không tin nổi một người hiền lành như cô mà có lúc có thể dữ dằn như thế.
Sau này nghe nói cô bạn tôi cũng tha thứ cho ông chồng. Thế nhưng, gia đình từ đó cũng chẳng còn niềm vui. Chồng cô ấy thường nói với bạn rằng rất bất ngờ vì không ngờ cô ấy lại là người đàn bà chanh chua, dữ tợn như vậy.
Nói thiệt ngày xưa tôi thấy việc đánh ghen nó ghê gớm lắm, thế nhưng giờ thì tôi thấy cũng bình thường thôi. Hồi chưa cưới, tôi ngỡ mình là người không biết ghen bởi tôi có quan điểm “không yêu thì chia tay, chẳng việc gì phải níu giữ một kẻ đã hết yêu mình”. Thế nhưng, bây giờ, lâu lâu nghe phong phanh có ai đang để ý chồng mình là tôi lại nóng hết cả máu. Bởi tôi cảm thấy xã hội thật bất công với phụ nữ khi quá bao dung cho đàn ông mà lại khắt khe với phụ nữ.
Phải chi xã hội và luật pháp mạnh tay hơn với những kẻ ngoại tình và giựt chồng thì đã chả phải có những vụ đánh ghen thê thảm mà trong đó cả hai người đàn bà đều là những kẻ thất bại. Bởi vậy, xã hội đã quá bất công với đàn bà thì đàn bà nên tự thương lấy bản thân mình. Đối với tôi, mọi thứ đều có thể tha thứ, nhưng vũ phu và ngoại tình thì không.
Nguồn: webtretho.com