Lúc ốm đau chồng không có nhà lại thui thủi một mình, sốt đùng đùng vẫn phải làm hết mọi việc như chưa ốm. Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất nhưng 1 giọt nước mắt cũng không để rơi vì nếu không mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hay, ai biết, ai xót, ai thương?
Ai khi yêu nhau mà chẳng mong muốn được cùng người mình yêu chung sống hạnh phúc đến suốt cuộc đời, dù khoảng cách thế nào, khó khăn ra sao. Ai cũng nghĩ rằng, chỉ cần được sống bên người mình yêu thì sẽ vượt qua tất cả mọi thứ trên cuộc đời này.
Thế nhưng, đâu ai biết được rằng, đã qua cái thời “một túp lều tranh hai trái tim vàng”, cái thời mà “em bỏ mặc thế giới, chỉ cần có anh”. Và có lẽ phải đến khi lấy chồng, mới thấm câu chuyện “Lấy chồng xa”.
Chẳng phải tự nhiên mà người ta thường nói rằng: “Có con mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng đem cho.Có con mà gả chồng xa, một là m ất giỗ, hai là m ất con”.
Và câu chuyện của cô gái lấy chồng xa dưới đây là 1 ví dụ, cô cũng từng nghĩ rằng chỉ vì tình yêu, được ở bên người mình yêu cô sẽ vượt qua tất cả mọi thứ. Nhưng rồi, phải đến khi trải qua cô mới thấm thía những khổ cực.
“Đây là tin nhắn bố mình gửi, đọc có xót không cơ chứ.
Mình ở Đăk Lăk, sau này lấy chồng ở Sài Gòn. Chồng mình thích ăn mận, mà nhà ngoại lại có cây mận thái ngon lắm, đang mùa mận nên bố để dành hái gửi xuống cho con ăn. Sáng bố hái để chiều gửi xe xuống thì bị gãy cành rồi té. Gọi điện cho bố, bố còn bảo “Bố không sao cả, nhưng mận thì bị dập với xước ở ngoài 1 tí thôi”, nghe mà xót hết cả lòng.
Hôm nay Facebook lại nhắc kỉ niệm bài đăng năm trước mình đăng. Lại khóc, lại tủi thân vì lấy chồng xa nhà. ”Lấy chồng xa sau này vất vả thì đừng kêu ai nhá”.
Ngày trước nghĩ đơn giản lắm, chỉ là 8 tiếng đi ô tô chứ mấy, nghĩ hạnh phúc là phải lấy người mình yêu. Ảo tưởng sức mạnh, nghĩ bỏ tất cả gia đình, bạn bè, đi theo tiếng gọi của con tim là anh hùng, sẽ được tung hô thán phục, chồng mình sẽ vì thế mà yêu thương trân trọng mình hơn.
Cái hào hứng của cuộc sống hôn nhân mới bắt đầu không lâu đã vội tắt ngóm. À thì ra sống ở 1 thành phố xa lạ chẳng phải điều dễ dàng gì. Không anh em, họ hàng thân thích, không bạn bè, không tất cả. Hoá ra mấy câu sến sẩm kiểu: ”Em chỉ cần anh thôi, được ở bên anh em thấy hạnh phúc rồi” hay ”Cuộc sống của em chỉ có anh là đủ rồi” đều là sách vở cả.
Bỏ việc để rồi thất nghiệp, suốt ngày quẩn quanh trong 4 bức tường ở nhà đợi chồng về. Nói vui nhưng xót hết cả lòng ”Nếu dỗi chồng thì chỉ có chơi một mình”. Chả biết chồng có chán không chứ bản thân mình thì chán tới tận cổ, chán đến phát rồ người và Tấm biến thành Cám lúc nào chả hay nữa.
Có những lúc nhớ nhà, nhớ bạn bè muốn được tụ tập đi đâu đó hay đơn giản là muốn có người nói chuyện đến quay quắt. Có những lúc, ngồi hàng giờ trong nhà chỉ nhìn ra ngoài đường, nước mắt rơi chẳng kìm lại được. Đấy là còn được chồng chiều. Chứ không chắc bỏ đi hết để làm lại từ đầu quá. Ai hiểu? Ai thấu?
Hôm nào được chồng rủ đi ăn với anh em bạn bè thì mừng như bắt được vàng vì lý do đơn giản là được ra đường, được mặc đẹp, được trang điểm nhẹ nhàng, được thấy mình ”sống”.
Rồi những ngày đầu có bầu, bao cơn ốm nghén lại hành hạ. Người ta nói lấy chồng gần thì bà ngoại còn qua lại chăm nom các kiểu, còn lấy chồng xa thì xác định chịu cực một mình. Có xót xa không?
Lúc ốm đau chồng không có nhà lại thui thủi một mình, sốt đùng đùng vẫn phải làm hết mọi việc như chưa ốm. Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất nhưng 1 giọt nước mắt cũng không để rơi vì nếu không mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hay, ai biết, ai xót, ai thương?
Đấy, giờ đến lúc gần sinh thì về ngoại ở… Lại phải xa chồng, về nhà có bố có anh em rồi hàng xóm, lại cứ muốn ở nhà, muốn có chồng bên cạnh… Nhớ chồng đến quay quắt đến rơi nước mắt, tủi thân rồi ai thấu?
Cứ được cái này lại m ất cái khác, thôi lại vì con, vì cuộc sống mà cố gắng. Chứ giờ đâu có thay đổi được gì.
P/s: Các bạn chưa chồng thì rút kinh nghiệm nhé. Khổ lắm đấy!”.
Đọc xong dòng trạng thái có lẽ đều khiến nhiều người xót xa, dòng trạng thái như thay lời tâm sự của nhiều cô gái lỡ lấy chồng xa khác. Bố mẹ nuôi hơn 20 khôn lớn, đùm bọc, chở che nhưng đến khi chưa thể báo đáp đã phải theo chồng đến nơi xứ người.
Nhiều lúc tủi thân, nhớ cha thương mẹ nhưng chẳng thể chạy về, chẳng thể về ăn cơm mẹ nấu, được mẹ ôm vào lòng. Hay đơn giản hơn là chẳng có thể dễ dàng mang sang cho bố mẹ những đồ ăn ngon, những tấm áo mới.
Còn trăm ngàn nỗi khổ khác khi lấy chồng xa, những nỗi khổ không tên chẳng thể nói thành lời. Khi nhớ mẹ chỉ biết ôm đứa con bé bỏng của mình mà khóc, vì khoảng cách giữa mẹ và con rất xa.
Lấy chồng xa là khổ thế đấy, nên mong rằng những cô gái hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định kết hôn, chung sống với người đàn ông của đời mình nếu khoảng cách địa lý là quá lớn.
Theo WTT