Nhưng rồi hạnh phúc đó của chị chỉ kéo dài được 8 ngày, thằng bé con chị đột ngột lên cơn sốt rồi qua đời ngay trong đêm. Chị còn không kịp đưa nó lên trạm xá nữa.
35 tuổi, Huệ mới có bầu. Chị đã chữa trị khắp nơi, đủ thầy đủ thuốc. Chồng chị đã chán cảnh đợi chờ nên đi lấy vợ mới. Có lẽ ông trời thương chị nên sau khi chồng bỏ đi ít lâu cái đêm ân ái cuối cùng của chị và chồng đã có kết quả. Lần đầu tiên thấy mình nôn rồi không có tháng, chị đã khấp khởi mừng thầm. Đến lúc gặp mấy bà già trong xóm, họ hỏi: “Cô có bầu à?” thì Huệ mới dám đi khám.
Đến trạm y tế, cô y tá bảo: “Chúc mừng chị, nhưng có bầu tuổi này thì cẩn thận nhé”. Lúc đó, Huệ như muốn lịm đi vì sung sướng. Chị hỏi:
– Có chắc không hả chị?
– Chắc, giữ gìn cẩn thận nhé!
Từ hôm đó về nhà, chị đi nhẹ nói khẽ, ăn uống kiêng khem, kiêng làm việc nặng. Từ hôm chồng bỏ đi, một mình Huệ sống trong căn nhà ngói ba gian cô quạnh. Chị đi làm phụ hồ nhưng từ khi có bầu thì chị xin nghỉ ở nhà, chị trồng rau đi bán rồi đi làm ô sin cho mấy nhà giàu để kiếm tiền nuôi con. Công việc không đến mức nặng nhọc lắm, tiền thì không nhiều nhưng chị cố gắng tiêu tiết kiệm để dành cho con sau này.
Rồi ngày đó cũng đến, con trai Huệ chào đời trong niềm hạnh phúc vô bờ của chị. Chị mừng đến rơi nước mắt khi thấy con sinh ra khỏe mạnh, đầy đủ bộ phận. Chồng chị lúc đó đã lên thành phố sống với bồ, bố mẹ chị cũng đã qua đời nên chị không còn ai để nương tựa. Sinh xong, về nhà một mình chị phải xoay sở, cứ nhìn đứa con quẫy đạp, chị lại hạnh phúc quên cả mệt mỏi.
Nhưng rồi hạnh phúc đó của chị chỉ kéo dài được 8 ngày, thằng bé con chị đột ngột lên cơn sốt rồi qua đời ngay trong đêm. Chị còn không kịp đưa nó lên trạm xá nữa. Chị khó như mưa, hạnh phúc của chị sao quá ngắn ngủi. Ôm đứa con bé tí cứng đờ trong tay, chị gạt nước mắt làm đám ma cho nó.
Những ngày sau đó, chị đau buồn đến mức muốn chết đi, ngực chị bị cương sữa, đau tức khủng khiếp. Nghe người ta bảo có mấy thứ lá thuốc nấu lên sẽ giúp ngực bớt căng, đang lò dò ra vườn tìm lá thì nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, chị lần theo tiếng khóc đến nơi thì thấy đứa bé đỏ hỏn được quấn khăn kỹ càng, vứt trong thùng các tông bỏ giữa vườn. Chị chạy lại bế đứa bé lên rồi ôm vào lòng. Nhìn khu vườn hoang không ai lui tới, chị biết chắc đó là đứa bé bị bỏ rơi.
Nghĩ ngợi một lúc, chị bèn ôm đứa bé về nuôi. Chị nghe ngóng xem có ai đến nhận đứa bé không rồi nhờ người báo tin cho cả xã biết nhưng ngày này qua tháng khác vẫn không có ai đến. Chị lúc đó như người chết đuối vớ được cọc. Bầu ngực đang căng sữa của chị đã có đứa bé bị bỏ rơi kia bú. Đêm đêm, trong căn nhà cấp bốn tồi tàn, chị ôm lấy đứa bé kia vào lòng rồi hát ru. Chị cảm ơn ông trời vì đã đưa đứa bé này đến cho chị, giúp chị tiếp tục giấc mơ được làm mẹ.
Nhưng rồi 3 năm sau, khi đứa bé đã đỏ da thắm thịt, khi chị vẫn đang lâng lâng với cảm giác được làm mẹ thì bố mẹ đứa bé lại xuất hiện, họ bảo rằng họ muốn nhận lại con, chị khăng khăng bảo:
– Tôi không biết, anh chị đã bỏ rơi con, giờ lại muốn nhận mà cũng chẳng có bằng chứng gì, sao tôi tin được?
– Khi tôi bỏ con tôi không có đồng nào trong người cả. Chúng tôi cảm ơn chị đã nuôi đứa bé, nhưng giờ tôi có tiền rồi, tôi muốn nhận con về. Chị không đưa là trái pháp luật, tôi có bằng chứng, tôi có để lại mảnh giấy ghi tên hai vợ chồng tôi.
Họ cứ nói rồi dọa dẫm chị, chị không đồng ý nên bán nhà rồi đưa con đi trốn, ai ngờ đang đi giữa đường, hai vợ chồng kia biết nên đuổi theo. Họ lấy được đứa bé, đẩy chị ra giữa đường. Chị gào khóc:
– Con tôi mà, trả con lại cho tôi đây, trả đây.
Thằng bé khóc oe oe. Chị ngã ra giữa đường, đúng lúc đó có chiếc xe ô tô phóng qua, người ta chỉ còn nghe tiếng chị kêu lên thảm thiết…
Đám ma của chị buồn hiu hắt. Nhà chị cũng bán rồi nên chẳng còn chỗ mà hương khói. Người trong làng lấy số tiền trong người chị đóng một chiếc quan tài rồi đưa chị ra đồng. Ai cũng cảm thấy thương cho cái số kiếp đau khổ của chị. Người ta có con thì bỏ, chị cả đời làm tất cả chỉ mong có một đứa con vậy mà 2 lần đều bị tước mất quyền làm mẹ rồi phải nhận cái chết thương tâm. Cùng là phận phụ nữ sao mà cuộc đời của chị chua xót quá. Quan tài của chị được hạ xuống, người ta chôn chị cạnh mộ đứa con trai 8 ngày tuổi rồi lũ lượt đi về, chỉ mấy ngày nữa thôi rồi cũng chẳng có ai khóc thương cho số phận hẩm hiu của mẹ con chị.
Theo Blogtamsu
Xem thêm: Đúng là ở đời ai biết trước được chữ “ngờ”. Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!