Người ta thấy bà Mai chỉ cứu đứa cháu đích tôn còn đế đứa cháu gái hiếm muộn bị chết khiến ai cũng phẫn nộ. Mọi việc chỉ được sáng tỏ khi đám tang vừa kết thúc.
Nhà bà Mai có 2 cô con dâu tên là Phương và Mến. Mỗi khi nhìn vào gia đình đó người ta lại lắc đầu thấy thương Mến vô cùng vì cô bị mẹ chồng đối xử hoàn toàn khác biệt so với Phương.
Nếu như Phương có ăn học, ăn nói dễ nghe lại biết lấy lòng mẹ chồng thì Mến chỉ là cô công nhân, hiền lành, chăm chỉ không biết nói mấy lời nịnh nọt. Tính cô ít nói nhưng được cái tốt bụng, xóm giềng ai cũng quý mến vậy nhưng trong mắt mẹ chồng, bà luôn thấy cô như cái gai trong mắt khiến bà thấy chẳng ưng ý chút nào. Mẹ chồng Mến là người ham vật chất cứ hễ được tặng quà hay cho tiền thì mờ hết cả mắt và càng xem trọng người đó hơn.
Vợ chồng Mến khó khăn hơn gia đình anh trai nên chỉ giúp được bố mẹ việc đồng áng, làm vườn nặng nhọc, chủ yếu lấy công báo hiếu còn tiền bạc, quà cáp thì họ chẳng có nhiều như vợ chồng Phương. Nhưng mẹ chồng cô đâu hiểu được điều đó, cứ hễ mở miệng ra là bà so sánh.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, Phương là dâu cả nhưng lại được cưới về muộn hơn sau Mến 2 năm. Vừa cưới về cô ấy đã mang thai con trai, mang thai cháu đích tôn cho nhà chồng, trong khi Mến cưới được 3 năm vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Ngày con trai Phương chào đời, mẹ chồng chỉ biết đến cháu nội chẳng đoái hoài quan tâm gì đến vợ chồng Mến thậm chí thỉnh thoảng bà còn bóng gió hắt hủi:
– Cô nhìn chị dâu cô mà học hỏi, đẻ được thì đẻ sớm sớm nếu không thì để tôi còn biết đường mà cưới vợ mới cho con trai.
Đêm đó Mến về khóc sưng mắt, khi cô chuẩn bị đưa đơn ly hôn để giải thoát cho chồng thì lại phát hiện ra mình đã mang bầu. Mến vỡ òa trong hạnh phúc, đêm đó vợ chồng cô cứ nắm tay nằm tâm sự cả đêm. Tuy mẹ chồng Mến quá đáng nhưng cũng may cô có được 1 người chồng rất tuyệt vời, anh luôn yêu thương che chở cho cô, chưa bao giờ gây áp lực chuyện con cái với vợ.
Cứ nghĩ khi cô có con rồi mẹ chồng sẽ yêu thương cô hơn nhưng con của Mến lại là con gái nên bà vẫn chẳng để ý gì nhiều. Mến sinh con xong, con trai anh cả và con gái cô rất quấn quýt ngày nào hai anh em cũng chơi với nhau. Nhiều hôm bố mẹ chúng đi làm thì bà nội ở nhà trông cháu.
Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ và bình thường cho đến 1 hôm, hôm ấy con của Phương đòi mua 1 con diều. Hai anh em rủ nhau ra bãi thả, lúc đó bà nội còn đang hái rau trong vườn dặn hai đứa chỉ được chơi trước cổng thôi. Chúng gật đầu đồng ý, nhưng rồi cả hai mải chơi quên mất lời bà dặn lại chạy ra đê cho nhiều gió.
Đang thả thì con diều dứt dây bay qua sông, thằng anh thấy thế nhảy xuống sông con bé em không biết gì cũng nhảy theo. Đúng lúc bà nội thấy thì chạy xuống vớt, kêu cứu nhưng chẳng có ai.
Hôm đó cả làng được phen hú vía, người ta thấy Mai ngồi như cái xác không hồn ôm lấy đứa cháu đích tôn bên bờ sông còn cô cháu gái thì đã bị nước cuốn trôi đang nhờ người vớt. Vợ chồng Mến ngất lên ngất xuống, mong mãi mới được đứa con giờ nó lại chết thảm.
Ai cũng trách bà Mai sao cứu mỗi cháu đích tôn mà không cứu con bé, bà Mai đau đớn cứ ngồi run rẩy rồi phải nhờ người đến truyền nước. Làm đám tang cho con gái xong xuôi lúc này Hải mới gào lên:
– Mẹ không thương con à, sao mẹ không cứu con bé.
– Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, khi đó mẹ sợ quá, thằng Quang nó gần mẹ hơn. Mẹ kéo nó lên bờ quay lại thì thấy cái My lịm đi không vùng vẫy gì nữa rồi, nước chảy xiết quá mẹ không nắm được tay con bé. Mẹ nói thật đó, vừa rơi xuống nó vùng vẫy tý đã lịm đi rồi.
Nói rồi bà Mai khóc nghẹn, quỳ gối trước mặt cháu gái mà xin lỗi. Dù đau đớn tột độ, thậm chí Mến còn muốn chết theo con. Nếu là người khác đây sẽ là cơ hội để chì chiết mẹ chồng vì những gì bà đã đối xử với cô suốt mấy năm qua, nhưng rồi Mến vẫn chọn cách thanh minh cho bà Mai:
– 2 tháng nay con bé có dấu hiệu bị động kinh. Nó bị lên cơn co giật 2 lần vì sợ anh đi làm xa lo lắng nên em đưa con đi khám mình, chưa kịp báo cho anh thì con gái mình đã qua đời rồi. Có lẽ nó hoảng sợ khi gặp nước nên lên cơn rồi ngất lịm, anh đừng trách mẹ. Ai vào hoàn cảnh của mẹ cũng sẽ làm vậy thôi, mọi người đừng trách mẹ nữa cả mẹ cũng vậy đừng tự trách mình.
Nghe Mến nói xong mọi người dường như vỡ lẽ hiểu vì sao con bé lịm đi sớm vậy. Họ cảm thông cho bà Mai, nhưng từ sau hôm đó người ta thấy Mến không còn được bình thường nữa. Đêm đêm cô cứ ôm gối rồi ru như đang ru con ngủ thậm chí cô còn lấy cơm rồi đút cho chiếc gối ăn, chồng cô xót vợ chỉ biết khóc. Dân làng ai nhìn vào cũng thương vợ chồng Mến vô cùng, hiếm muộn bao năm giờ được mụn con cuối cùng nó cũng bị chết đuối, thật là đáng thương.
Theo Thể Thao Xã Hội
Video: Cứu 1 mạng người phúc đẳng Hà sa. Hãy tham gia giao thông một cách có “tình người” khi thấy xe cứu thương!