Yêu nhau suốt 3 năm thì Hương và Huy quyết định đi đến hôn nhân, ngày cô lên xe hoa ai cũng thầm ghen tỵ vì Hương được gả vào gia đình giàu có mà chồng lại thương yêu cô hết mực. Thú thực là Hương cũng cảm thấy mình may mắn vì có tấm chồng như thế, vậy nhưng đúng là phải sống trong chăn thì mới biết chăn có rận. Chưa bao giờ Hương dám nghĩ một người chồng đường đường là trưởng phòng một công ty lớn vậy mà anh lại là một người hạ tiện và cực kỳ bủn xỉn. Chồng tiết kiệm tất nhiên là Hương không có ngăn ấm hay phàn nàn gì, vậy nhưng anh lại bủn xỉn một cách quá đáng. Gia đình chồng cũng không đến mức thiếu thốn mà làm như vậy, vậy nhưng vì để giữ hòa khí trong nhà nên Hương cũng không phàn nàn gì, lúc đó cô chỉ nghĩ chắc cái tính ấy của chồng ngấm vào máu rồi.
Cứ tưởng đến khi mình có bầu thì chồng sẽ thay đổi vậy nhưng chẳng những chồng không tiến bộ mà thậm chí còn hạ tiện gấp mấy lần trước. Vì đang bầu bí nên việc ăn uống của Hương cũng không được thoải mái như trước. Như người ta vợ mang bầu thì chồng hối hả đi mua những thứ vợ thèm ăn, vậy mà với Hương thì cứ mỗi lần cô muốn món gì đó là y như rằng bị chồng mình đay nghiến ngay.
– Em nghĩ mình em có bầu chắc mà đòi hỏi lắm thế. Ăn ít thôi, ăn nhiều sau con to nên phải đẻ mổ. Như vậy có phải là tốn thêm một khoản tiền không?
– Anh đang nói cái gì vậy hả? Vợ con anh ăn mà anh còn tiếc tiền sao? Hương khóc lóc
– Anh không tiếc nhưng cái gì cũng phải chi tiêu hợp lý. Nếu em nhịn được món gì thì cứ nhịn đi..đỡ tốn một khoản tiền.
Thấy chồng nói như vậy mà Hương cứ tưởng mình đang nằm mớ, ngày xưa yêu nhau chưa bao giờ Huy có thái độ ấy. Để rồi bây giờ Hương mới chết điếng khi biết được con người thật sự của chồng mình. Nghĩ vậy Hương đau lòng uất ức lắm, cô thèm món gì cô vẫn cứ ăn…cô chẳng thèm lấy tiền chồng để mua cái gì cho mình. Cứ tưởng vậy là xong ai ngờ thấy Hương mua la liệt các thứ về ăn thì Huy lại bắt đầu đay nghiên.
– Em không nghe lời anh nói sao? Sao em mua lắm thứ thế….
– Anh không mua được cho tôi thì tôi tự mua. Đấy là tiền của tôi, tôi thích mua gì thì kệ tôi chứ. Tôi có động chạm gì đến tiền của anh đâu, chẳng lẽ bây giờ anh muốn cái tính ky bo kẹt xỉn của mình giết chết vợ con anh sao? Dù có sinh mổ thì tôi cũng phải ăn để có sức nuôi con.
Thấy vợ quát tháo lên như thế nên Huy chỉ biết im lặng. Vậy nhưng không phải sự im lặng đó nghĩa là anh đã thay đổi mà là Huy quyết định từ nay anh sẽ phụ trách việc đi chợ mà tẩm bổ cho vợ mình. Nghe đến cái việc đó thì Hương cũng chỉ biết ngán ngẩm vì ngoài cái tính hạ tiền ra thì bây giờ Hương mới biết chồng mình còn có tính ” đàn bà” nữa. Tuy khó chịu nhưng Hương vẫn nghĩ cứ cho chồng mình đi chợ một hôm để anh ta biết mặt. Lâu nay chồng cô chỉ cấp cho cô 1 ngày 50 ngàn với câu nói” Từng ấy tiền tha hồ em ăn uống”. Vậy nhưng bây giờ giá cả thị trường cái gì cũng đắt đỏ, 50 ngàn còn không đủ cho một người bình thường ăn chứ đừng nói đến đủ cho bà bầu ăn. Chính vì thế mà nếu không có bố mẹ đẻ chu cấp thêm thì còn lâu Hương mới đủ ăn uống.
Nhưng chồng cô đã mạnh miệng tuyên bố sẽ lo bữa ăn cho vợ nên Hương cũng cứ đợi chờ chồng mình trụ được đến bao nhiêu. Và quả đúng như Hương nghĩ chỉ sau 1 ngày đi chợ với số tiền 50 ngàn thì Huy đã khiếp vía vì mới chỉ mua được mấy bó rau mà đã hết vèo số tiền ấy rồi. Ngày hôm đó bữa cơm mà chồng nấu cho mình chỉ toàn rau khiến Hương thật sự chết lặng không có gì để nói. Cứ tưởng thế là chồng trắng mắt ra mà thấy hổ thẹn với sự hạ tiền của mình lâu nay mà thay đổi tính nết. Vậy nhưng Huy vẫn một mức bảo anh sẽ đảm bảo bữa cơm đủ thịt cá cho Hương ăn. Và quả thật chỉ sau mấy ngày là Huy đã đảm bảo như lời mình nói rằng cơm thịt đầy đủ cho cô. Hương tò mò lắm nhưng cô cũng không muốn quan tâm nữa, nếu chồng mình đã bủn xỉn như thế thì cứ mặc cho anh lo việc cơm nước như thế mình càng rảnh thời gian.
Cứ tưởng mọi chuyện thế là ổn ai ngờ hôm đó đang đi làm thì Huy nhận được cuộc điện thoại của mẹ mình. Vừa mở máy nghe thì anh đã nghe thấy tiếng khóc thút thít cả mẹ mình.
– Đến ngay bệnh viện đi con vợ. Mẹ con cái Hương đang cấp cứu trong viện rồi.
Lúc này Huy hốt hoảng tột độ, phóng xe đi mà người Huy nóng như lửa đốt. Anh chỉ muốn đến viện nhanh để xem rốt cuộc là chuyện gì. Khi đến nơi trông thấy cả bố mẹ mình và bố mẹ vợ đang đứng trước cửa cấp cứu, vậy nhưng khi tiến lại gần chưa kịp hỏi chuyện gì thì mẹ anh đã òa khóc nức nở.
– Nếu con Hương và cháu nội của mẹ xảy ra chuyện thì sao mà mẹ sống nổi đây.
– Rốt cuộc là có chuyện gì hả mẹ? Vợ con bị làm sao mà phải cấp cứu..
– Bác sỹ nói con Hương bị ngộ độc do ăn phải thức ăn bẩn. Tại sao vợ đang mang bầu mà con chăm lo không cận thận như thế cơ chứ.
Nghe đến đó thôi mà Huy ngã quỵ xuống, hơn ai hết anh hiểu vợ mình ra nông nỗi ấy là do mình. Vì những bữa cơm thịt lâu nay là Huy nấu cho vợ là thịt ế mà anh mua được ngoài chợ với giá 30 ngàn 1 cân. Lúc đó Huy chỉ nghĩ mua được thịt rẻ là tốt nhưng anh không ngờ rằng mọi việc lại đến lúc này, chỉ vì tính kẹt xỉn của mình mà chính Huy hại vợ con ra nỗng nỗi này. Cũng may sau đó bác sỹ thông báo Hương và đứa bé đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng Hương liên tục không còn muốn nhìn mặt người chồng đến cả vợ còn cũng tiếc của như thế nữa. Dù cho Huy có quỳ xuống dập đầu xin tha thứ cô cũng mặc kệ, đến tận lúc này thì Huy thật sự không biết phải làm sao nữa. Nhưng trách ai được cơ chứ, tất cả cũng chỉ là do anh nên sự việc mới dẫn đến như thế này.
Nguồn: Webtretho