Một cặp vợ chồng đi vào khu vực núi sâu giao hàng, trên đường về, họ cùng ngồi trên buồng lái. Người chồng chuyên tâm lái xe, còn người vợ nằm ngả lưng vào ghế rồi ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, người chồng lay lay tay vợ và gọi: “Bà xã tỉnh dậy nào.” Dường như linh cảm thấy chuyện chẳng lành, người vợ bừng tỉnh, cô mở to mắt và nhìn chồng với vẻ mặt bối rối.
Người chồng nói: “Chúng ta sẽ đi qua địa điểm mà bên đường có một dòng suối, em nhớ không?”
Người vợ dụi dụi hai mắt nhìn chồng rồi hỏi: “Suối gì?”
Người chồng nói: “Con suối ở phía trước 700-800 mét. Đến đó, nếu em nghe thấy anh hét lên một tiếng “Nhảy”, em hãy nhanh chóng nhảy xuống, đừng nghĩ đến điều gì nữa, phải thật nhanh nhảy vào khe nước và quên đi mọi thứ.”
Lúc này, người vợ đã phát hiện ra có chuyện lớn đang xảy ra rồi. Lúc này toàn thân người chồng đang đổ mồ hôi, vẻ mặt nôn nóng. Anh đạp phanh hết cỡ, xe tải vẫn lao nhanh như bay về phía trước.
Trên đường núi dốc, xe vận tải chuyển bánh càng lúc càng nhanh, giống như một tảng đá lớn đang lăn xuống vực sâu.
Vì để duy trì cuộc sống, hai vợ chồng họ đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, con đường này có những gì, họ đã thuộc như trong lòng bàn tay. Hai vợ chồng biết rõ, cách 1000 mét tại đoạn đường phía trước có một cái chợ họp theo phiên, cứ ngày 6, 16, 26 là cái chợ này lại tổ chức họp. Hôm nay là ngày 26, chợ sẽ rất đông người mua bán.
Họ phải dừng xe trước khi đến chợ.
Người chồng không ngừng thực hiện lặp lại thao tác nhấn phanh, buông ra rồi lại nhấn, chiếc xe không có phản ứng gì, chân phanh hoàn toàn mất tác dụng.
Người vợ biết rõ, trên sườn núi cũng có một cái hang động, nó ở phía bên táy trái của ghế lái, cách duy nhất không để xe lao vào chợ chỉ có thể đâm vào cái cửa động này. Nhưng nếu làm vậy sẽ dẫn đến một vụ tai nạn xe hơi.
Người vợ ôm chặt lấy tay chồng sợ hãi, khuôn mặt chồng lã chã mồ hôi, nói: “Một chút nữa là đến dòng suối rồi, anh hô một tiếng, em nhanh nhảy xuống nhé.” Người vợ nói: “Thế còn anh?” Người chồng trả lời: “Em nhảy xuống xong, anh cũng nhảy.” Vừa nói xong, người chồng liền mở cánh cửa bên cạnh mình và dặn vợ mở sẵn cửa.
Xe lao nhanh đến bên dòng suối, chiếc xe hơi nghiêng và người chồng hô lớn: “Nhảy!” Rồi sau đó dùng hết sức để phanh xe.
Người vợ vẫn ngồi yên, không nhảy!
Người chồng bực bội quát: “Sao em lại không nhảy?”
Anh đấm mạnh vào vô lăng và tỏ ra tuyệt vọng.
Chiếc xe vẫn một mực chuyển hướng về phía trước.
Cửa động đã ở ngay phía trước rồi, người chồng nghĩ biện pháp tiến đến trước cửa động, anh nghĩ làm thử lại lần nữa. Anh nhấn chân phanh thật mạnh và kỳ lạ là giờ anh đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của tiếng lốp xe mài trên mặt đất.
Âm thanh này khiến anh vô cùng mừng rỡ, toàn bộ tinh thần anh dùng để nhấn chân phanh không dám thả lỏng.
Cuối cùng chiếc xe tải đã dừng lại cách chợ 100 mét. Lúc này, tay của anh vẫn còn run lên bần bật, anh lau những giọt mồ hôi trên mặt và hít một hơi thật sâu thở phào nhẹ nhõm.
Người vợ đã nắm chặt tay anh, gào khóc.
Người chồng sửa lại mái tóc cho vợ và nói: “Sao em lại ngốc thế? Nếu như xe lao vào động thì em sẽ chết đấy. Em có biết không?”
Người vợ nghẹn ngào nói: “Em biết.”
Khi người chồng lau nước mắt cho vợ, cô nói nhỏ: “Em không thể nhảy xuống vì em là vợ anh. Em phải đi cùng anh đoạn đường 100 mét cuối cùng này.”
Vợ chồng đúng là như bát nước đầy vơi cạn. Hãy biết trân quý những khoảnh khắc ở bên nhau vì chúng là không có nhiều và cũng có thể dễ dàng mất đi.
Theo ĐKN
Xem thêm: Cái kết của cảnh bắt vợ khiến thiếu nữ gào khóc trên đèo Mã Pí Lèng.