Nổi tiếng là người hà tiện, kẹt sỉ nên làm được đồng nào Tú cứ bo bo vào trong người giấu đi. Anh hà tiện đến mức nhà thì giàu có mà suốt ngày mua rau và cá ươn, thịt ế về ăn cho tiết kiệm. Thấy chồng mình kẹt sỉ quá thể đáng nhiều lần Liên cũng tham gia với chồng để anh thay đổi đi.
Thời bây giờ có phải thiếu ăn, thiếu tiền đâu mà anh lại phải hà tiện, ăn uống kham khổ thế trong khi Liên đang mang bầu chứ. Vợ khuyên, góp ý nhưng Tú cũng gạt phăng đi và nói 1 câu khiến Liên chẳng buồn kêu ca gì nữa: “Đồ đàn bà, cô biết gì mà nói chứ!”.
Thế rồi chiều đi làm về, nghe thời sự nói xăng hôm nay lại tăng giá. Xót tiền xăng, Tú cứ lẩm bẩm tính gì đó rồi vừa ngồi vào mâm cơm anh đã bảo vợ.
– Từ mai em chịu khó đi bộ đi làm nhé. Xăng lên giá tằng tằng nên mình phải hạn chế đi thôi. Em đi làm có 3km nên cuốc bộ là chuyện bình thường, thay tập thể dục để mai này dễ đẻ. Anh đi làm hơn 10km nên bắt buộc phải đi xe máy.
– Nhưng đang mang bầu mà anh, bụng em giờ to lắm. Đi giữa trời nắng, mưa làm sao em đi nổi. Thêm 1 ngàn tiền xăng thì có đáng bao nhiêu đâu, anh cứ để em đi xe máy đi cho tiện tối về còn lo cơm nước nữa.
– Không được! Cô lười, hoang nó vừa thôi. Làm vợ tôi thì phải nghe tôi biết chưa?
– Vâng. Vậy mai em sẽ đi bộ đi làm vậy.
Quay đi gạt nước mắt, Liên sờ xuống cái bụng bầu của mình mà nghĩ sao mình khổ thế này. Nếu biết trước anh hà tiện, bủn xỉn vậy trước kia Liên đã không lấy rồi. Sáng hôm sau Liên phải dậy sớm từ 4h để nấu đồ ăn sáng rồi 6h 30 đã lỉnh khỉnh đồ đi làm rồi. 3km cả 1 chặng đường dài đến công ty với bà bầu như cô. Mà sao thời tiết dạo này bất thường thế không biết, mùa đông mà sáng sớm đã oi nóng rực lửa như mùa hè không bằng ấy.
Xách hộp cơm đi được chừng 1km, Liên cảm thấy 2 chân của mình như rụng ra, người toát hết mồ hôi mệt rã rời. Cố đi thêm được 1 đoạn nữa nhưng chỗ ngã tư này phải sang đường mà Liên thì hoa hết cả mắt, người mệt lử. Cô cố lết xác qua đường trước khi đèn tín hiệu chuyển màu. Đi được 1/3 đoạn đường sang bên kia đường thì bất chợt 1 chiếc xe tải lao đến với tốc độ cao đâm sầm vào người Liên khiến cô bị ngã khụy xuống bất tỉnh ngay tại chỗ.
Người đi đường vội vã lôi lão tài xế xuống và đưa Liên đi viện cấp cứu nhưng không kịp nữa rồi. 2 Mẹ con Liên đã chết ngay tại chỗ vì cú đâm quá mạnh khiến ai nấy cũng phải gạt nước mắt xót thương. Mấy người hò hét nhau mở túi xách của Liên ra tìm điện thoại, giấy tờ để liên hệ với người thân. Đúng lúc đó thì điện thoại của Liên vang lên, là mẹ chồng cô. Mọi người liền báo tin dữ này cho bà.
Sốc về chuyện con dâu bị tai nạn, mẹ chồng Liên đang ở quê vội gọi cho Tú đến đó. Vừa đến cơ quan được 5 phút, Tú lại tất tưởi chạy đến chỗ vợ bị tai nạn xem thế nào. Thấy đám người xúm đen xúm đỏ lại mà Tú lo sợ quá. Rẽ đám người ấy ra, Tú tái mặt thấy vợ mình đã được đắp chiếu, thắp hương rồi. Tay run run kéo chiếc ra, tú khóc ngất thấy gương mặt vợ đầy máu và cái bụng bầu của vợ đã không giữ được nữa.
Ôm lấy vợ, Tú gào khóc trong đau đớn tuyệt vọng như thể gọi Liên tỉnh dậy, nhưng không cô vẫn cứ ngủ say trong đau đớn khiến ai nấy cũng xót xa thương cho vợ chồng Tú. Đưa vợ con về nhà làm lễ an táng mà Tú cứ ôm chặt thi thể vợ không cho ai đụng vào. Anh sợ, sợ người ta sẽ cướp mất vợ con anh đi. Nghe tiếng kèn trống đám ma đau buồn não nề, Tú lại ân hận và trách mình vô cùng. Gía như anh không hà tiện, tiếc tiền xăng, không bắt vợ đi bộ đi làm thì đâu đến nỗi này. Tiết kiệm được mấy chục ngàn tiền xăng thì anh phải trả cái giá đắt này ư?
Nhìn lên di ảnh vợ mà Tú xót vợ quá, tội lỗi là do anh gây ra sao không để anh gánh chịu hậu quả mà lại bắt vợ con phải chết thế này. Là tại anh, tại tính tiết kiệm của anh mà vợ mới chết. Gía như có thể quay ngược lại quá khứ anh sẽ không đối xử như thế với vợ. Vợ ơi, anh sai rồi.
Nguồn Webtretho