Tôi về nhà trong một mớ cảm xúc hỗn độn. Vợ đang nấu cơm, thấy mặt tôi ngơ ngác, khác thường đã hỏi ngay “chồng ốm à”. Tôi lắc đầu, lừ đừ đi vào.
Nhìn vợ duyên dáng trong chiếc váy bầu viền ren tôi cảm đông vô cùng. Có vợ mang thai mà tâm lý, quan tâm chồng và đáng yêu như vậy, tôi chẳng dại gì mà đi tìm của lạ.
Khỏi phải nói khi cầm trên tay que thử thai có 2 vạch mà vợ hớn hở khoe, tôi vui đến mức nào. Lấy vợ mới có 2 tháng mà bao người hỏi thăm. Chả là tôi là con trưởng trong gia đình. Thế nhưng, đi kèm với niềm vui bao la đó, lo lắng đã ở đâu xen vào. Khi thông báo tin mừng cho thằng bạn, nó ghé tai “Vậy có nghĩa là mày phải “nhịn đói” suốt 3 tháng rồi. Hết 3 tháng thì nhìn cái ba lô đeo ngược với một mớ hốn độn luộm thuộm trên người nàng thì ôi thôi, có cho tiền cũng chả dại dây vào. Thôi, khi nào đầy quá muốn xả thì bảo tao, có mấy con em ngon lắm”. Rồi nó cười ha hả bỏ đi. Để lại một thằng bạn mặt ngẩn tò te chả hiểu đầu cua tai nheo gì.
Nghĩ thằng bạn đầu óc non trẻ, chưa hiểu sự đời, tôi hí hửng đi vào khoe các bà chị già trong phòng. Chúc mừng thì ít mà các bà dặn dò, kể lể thì nhiều. Cả một lô một lốc, nào là phải biết chiều vợ lúc nghén, phải biết cơn bực bội của vợ mà bỏ qua, phải biết tự chăm sóc bản thân, rồi là học nấu ăn, gấp quần áo, dọn nhà… Tôi chóng hết cả mặt, mồ hôi vã ra đầm đìa. Không ngờ có con mà cũng vất vả đến thế.
Tôi về nhà trong một mớ cảm xúc hỗn độn. Vợ đang nấu cơm, thấy mặt tôi ngơ ngác, khác thường đã hỏi ngay “chồng ốm à”. Tôi lắc đầu, lừ đừ đi vào.
Ăn xong, đưa vợ đi khám thai, chuỗi ngày bận rộn của tôi đã đến rồi đây. Vợ hớn hở đi vào phòng khám, một lúc sau đi ra, mặt tươi như hoa. Đi qua chỗ tôi ngồi chờ vẫn không thấy cái bóng dật dờ của tôi ngồi vêu ra đấy. Chỉ khi tôi đưa tay vẫy vẫy, vợ mới giật mình. Xem ra, lời mọi người nói cấm có sai.
Tôi thễu não vất mình lên giường. Thôi thì đi ngủ cho nhanh. Tôi đưa cả hai cái gối úp vào mặt mà vẫn không tài nào nhắm mắt nổi. Quay mặt vào trong mà tôi vẫn nhận ra đươc sự hấp dẫn từ cái váy voan tím của vợ vừa bước ra từ phòng tắm. Rồi bỗng một cánh tay nõn nà của vợ quàng qua cổ. Khổ cho tôi, làm sao mà hoãn cái sung sướng này lại. Tôi lồm cồm định ngồi dậy, vợ đã nắm tay kéo lại thì thầm: “Hôm nay chồng làm sao vậy? Có nhớ lời hẹn tối qua với vợ nữa ko hả?”.
“E đang có thai nên anh…”
“Em đã hỏi bác sĩ lúc khám rồi. Mình không nằm trong trường hợp cấm quan hệ đâu nên chỉ cần mình nhẹ nhàng hơn ngày trước một chút thôi.”
Sự nghi hoặc buồn bã của tôi được đền bù nhanh chóng. Mấy hôm sau, gặp lại thằng bạn, nó oang oảng: “Ông thấy tôi nói đúng không? Nhịn thèm suốt nên mặt ông ngây ra như phỗng ấy”. Tôi cười: “Sai bét. Vợ tôi từ ngày mang thai hấp dẫn hơn nhiều ông ạ”. Nó trố mắt, rồi “À, tao hiểu, đấy là vợ mày sợ mày bồ bịch nên cố chiều thôi. Không có hứng thú gì đâu, rồi ít bữa nữa, nàng chán ngay ấy mà”
Thật ra, tôi lấy vợ hơi sớm, mới 22 tuổi, chưa có kinh nghiệm gì nên lời thằng bạn nói lần nào cũng làm tôi lo. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi lo hơi thừa. Bởi 1 tháng, 2 tháng, rồi 4 tháng trôi qua, nàng vẫn rất chiều chuộng tôi như trước. Hơn nữa, trông nàng lại còn hấp dẫn hơn nhiều từ khi bầu bí.
Tôi cũng không ngờ một ông bố trẻ như tôi đã học được rất nhiều kinh nghiệm chăm con và thấy rõ trách nhiệm cao cả mình. Tất cả là nhờ nàng. Cứ mỗi khi học được cách chăm con nào hay, nàng ghi vào các tờ giấy nhớ, dán đầy phòng ngủ, một ngày bao nhiêu lần vô tình dán mắt vào đấy, không nhớ thì có mà lạ.
Những lúc chỉ có hai vợ chồng, cầm tay tôi đưa lên bụng, nàng thủ thỉ cho tôi những cảm nhận của nàng về hoạt động của nhóc con. Tôi nhận ra, con cái như một công trình hùng vĩ vô cùng, cần đến sự chăm sóc của cả tôi rất nhiều nữa. Tôi được gắn với trách nhiệm đầy mình. Hạnh phúc và tự hào lắm.
Sinh nhật tôi vào cuối tuần. Lâu quá chưa đi chơi, nên tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ, định rủ vợ đi thay đổi không khí. Nhưng sáng ra, vợ bảo sẽ đi học lớp tiền sản và vợ muốn đi một mình. Bao nhiêu là háo hức, thôi đành vậy, cũng còn có 2 tháng nữa là nhóc con ra đời rồi. Thơ thẩn ngồi một mình ở quán cà phê gần nhà thì thấy tin nhắn của vợ “Em chuẩn bị sẵn bia và đồ nhắm ở nhà, anh gọi anh Hiệp, anh Quân đến chơi. Các anh cứ uống bia với nhau nhé, học xong em về liền.”
Tôi mừng húm, ít khi mà được tụ tập với nhau. Bọn bạn nghe được tin kéo đến, bàn tán, cười nói. Khi bọn bạn say ngật ngưỡng kéo nhau về, một bãi chiến trường bầy ra, nhìn thôi đã thấy khiếp. Biết vợ có thai nặng nề rất khó dọn nên tôi cố thu xếp mọi thứ gọn gàng. Nhưng hơi quá chén nên tôi nằm gục trên bàn không mở mắt ra nổi.
Chỉ khi vợ gọi dậy thì trời đã tối. Tôi phải dụi mắt mấy lần liền. Một khụng cảnh như trong mơ: nến và dây hoa lấp lánh, bánh sinh nhật, và một hộp quà xinh xắn trên bàn. Vợ khẽ thì thầm: Lúc sáng em không đi học tiền sản, mà em đến nhà mẹ cùng mẹ làm bánh cho anh, thả cho anh có thời gian tụ tập với bạn bè một hôm đấy nhé. Chúc chồng sinh nhật vui vẻ, luôn khỏe mạnh để chăm cho em và con, chồng nhé
Nhìn vợ duyên dáng trong chiếc váy bầu viền ren, tôi cảm đông vô cùng. Có vợ mang thai mà tâm lý, quan tâm chồng và đáng yêu như vậy, tôi chẳng dại gì mà đi tìm của lạ.
Theo tapchisao