Nhiều đêm em nghĩ sao hồi trước em lại si mê gã đàn ông vô tâm này vậy? Nhưng ơn giời cuối cùng thì em cũng đã chữa được cái bệnh đó nhờ 1 việc không ai tin nổi.
Từ ngày yêu nhau lão chồng luôn hứa sau này sẽ yêu thương em vô điều kiện, cưới nhau về lão sẽ cùng em làm hết mọi việc. Ôi giời khi đó đang yêu đương mặn nồng mọi thứ đang chìm đắm trong sắc hồng thơ mộng nên hắn bảo gì em nghe thế. Nhưng sau này em mới rõ phụ nữ đừng bao giờ dại dột đi tin những lời hứa sáo rỗng của đàn ông.
Ngày lão đưa em về nhà ra mắt các chị có biết không, hôm đó lại đúng hôm giỗ ông lão ta. Ăn xong anh em nhà lão về hết để mặc em với chục mâm bát đĩa ai đi qua cũng nói:
– Để xem dâu mới đảm đến đâu nào?
Nghe xong em cười méo mó dù trong lòng rất muốn chửi thề, nếu không vì yêu thì em ném vỡ nát tất cả em đi về rồi. Em nhìn lão cầu cứu thì mặt lão uống rượu đỏ bừng rồi chém gió:
– Vợ con đảm đang lắm, sau này cưới về mẹ và chị khỏi lo khoản bát đĩa nhé. Nhìn xem cô ấy rửa chuyên nghiệp chưa kìa.
Ồ! Em không rõ lão đang khen hay đẩy hết trách nhiệm qua cho em nữa. Em lẩm bẩm:
– Im mồm không tao suýt phát chết cha giờ.
Tối hôm đó lão đưa em về em chỉ muốn giết chết con người đó. Máu em dồn lên não tức đến nghẹn cả họng, em bảo thì lão chỉ cười trừ:
– Tao tưởng mày thích rửa bát hì hì, thôi thì tao xin lỗi nha vợ. Lúc đó tao say quá ấy mà.
– Hẳn là thích rửa bát…
– Thì lúc nào cái Hoa (bạn cùng phòng trọ với em) cũng nấu cơm còn mày giành phần rửa bát còn gì, hì thôi tao biết sai rồi, đừng giận nữa.
– Hạn hán lời với mày, thôi tao về đây.
Sở dĩ bọn em gọi là mày – tao vì trước khi yêu hai đứa từng là bạn thân, nên giờ khó đổi xưng hô. Tối đó nghĩ em vẫn tức, nhưng thôi vì lần đầu về nhà chồng nên cố nhịn. Nửa năm sau bọn em cưới các chị ạ, cuộc sống hai vợ chồng ban đầu cũng hạnh phúc lắm. Suốt ngày cãi vã nhưng nhìn mặt lão ngu ngu em thấy buồn cười nên chẳng giận được. Em bảo với lão vợ chồng sống với nhau dù anh đi đâu đêm cũng phải về ngủ không được ngủ ở ngoài. Lão ta nhìn em cười:
– Dĩ nhiên rồi, về ôm vợ ngủ là thích nhất, lúc nào tao chẳng thích ôm mày ngủ.
– Thế thì được, nếu mày vi phạm thì tao dọn đồ cho đi nốt đấy.
– Nhất trí.
Em vừa nói khỏi mồm chưa được 1 tháng thì có hôm qua nhà ông bạn thân uống rượu, điện thoại tắt ngấm ngủ quên bên đó không báo cho vợ. Làm em cả đêm lo lắng đến bật khóc, hôm sau lóp ngóp mò về xin lỗi. Hôm đó vợ chồng em cãi nhau to em còn đòi bỏ về ngoại, nhưng lão van xin mãi nên em tha. Rồi em có bầu, chồng em vốn vụng về lại vô tâm. Có hôm đèo em đi làm, tối đến nhắn tin bảo thế này:
– Hôm nay công ty tao liên hoan, lát mày tự bắt taxi về nhé.
Hôm đó em phải tăng ca 8 giờ mới về, ra bắt xe về thì không thấy bóng dáng chiếc xe nào. Em vừa đi bộ vừa khóc, đi đau cả chân mới thấy 1 chú xe ôm chạy đến hỏi. Về đến nhà thì mọi thứ vấn im lìm cơm chưa có chồng còn bận nhậu nhẹt đã thế còn đăng ảnh chụp với mấy em xinh tươi ở công ty. Có mẹ nào rơi vào hoàn cảnh như em chắc sẽ hiểu nó điên thế nào, hôm đó em đá xông nồi liểng xiểng em không buồn dọn, úp bát mì ăn xong em đi nằm.
Lão về thấy thế cùng leo lên ngủ, em nghe tiếng chân va vào nồi nhưng không hề nhặt lên. Lúc đó em ước mình đủ dũng khí để giết người, ngủ còn nằm mơ gọi tên em Hoa em Huệ rồi nói dzô. Em nghiến răng nghĩ bụng:
– Sao hồi trước mình lại đi mê 1 gã đàn ông vô lương tâm thế này nhỉ?
Sáng sớm em bỏ đi làm, lão tỉnh bơ hỏi: “Hôm nay sao mày đi sớm thế, không phải đèo vợ đi làm được ngủ nướng thêm tý sướng quá”. Các chị nói có tức không? Tối đó về em tức quá lôi mọi chuyện ra cãi vã, lão ngồi ôm ti vi thủng thẳng nói:
– Thì lần sau tao sửa là được chứ gì, sao mà mày căng thẳng thế vợ.
Ôi nhìn thái độ của lão kìa, nếu cắn lưỡi mà không chết chắc em cắn 1 trăm lần rồi các chị ạ. Vợ nói gì mặt cũng tỉnh bơ, ngu ngơ vô số tội. Hôm đó em bầu đến tháng thứ 4 người cứ mệt mệt, sáng ra vừa đi chợ về thì chồng báo:
– Tao vừa mời anh em công ty đến ăn cơm vợ à!
– Mời… mời họ đến để làm gì?
– Thì lâu ngày mời đến cho có anh có em, vợ đi chợ đi nhé.
– Hả sao mày không bảo sớm tao vừa đi về mà.
– Thì đi tiếp có sao đâu, để tao đèo vợ đi.
Em bầu bí mà lão vô tâm chẳng để ý bắt vợ chuẩn bị 5 mâm cơm, nghe bảo công ty hắn có đến gần 30 người. Vừa chuẩn bị nước mắt vừa rơi, em làm mệt lả từ trưa đến chiều mới xong chân tay rã rơi chuột rút liên tục. Họ đến ăn xong có người còn nôn ra cả đống giữa nhà, còn mấy cô em xinh tươi đến giờ dọn dẹp thì chuồn mất dép. Khi mọi người về hết nhìn đống ngổn ngang kia em chỉ biết khóc. Lúc này lão chồng nhìn em gãi đầu:
– Mày dọn sớm rồi đi ngủ nha vợ.
Tai em ù đi, em khóc và hét lên:
– Tao nấu ăn rồi giờ mày đi mà dọn, nếu có lương tâm thì hãy làm hết đi, mày đừng mãi vô tâm như vậy nữa. Nhìn đi tao đang bầu con mày đấy không phải ô sin đâu, cái gì cũng có giới hạn của nó. Lần sau hãy mời họ ra quán mà ăn, bảo với mấy cô em xinh đẹp kia nữa nhà này không chào đón chúng nó. Ngày tao về nhà mày ra mắt mày để mình tao rửa cả chục mâm bát thế thì giờ mày cũng rửa đi, rửa cho biết làm ô sin nó khổ thế nào.
Nói rồi em đóng sầm cửa lại, em khóc vì quá uất ức, đang bầu bí mà ngồi chưa ăn được miếng nào đã sai:
– Vợ ơi lấy anh thêm đĩa súp.
1 tý lại:
– Vợ ơi giấy lau hết rồi….
Em không hiểu vì sao lão ta lại vô tâm như vậy. Lão nhìn đống bát đĩa rồi tự dọn, em nhếch mép cười: “Làm đi cho biết phụ nữ chúng tôi khổ thế nào”. Lão vật lộn gần 2 tiếng mới xong, khi dọn cái đóng mấy người kia nôn ra đấy khiến lão cũng nôn ọe. Em mặc kệ không động tay vào việc gì hết, lên giường đắp chăn và đi ngủ. 1 giờ sáng thấy lão ta gọi léo nhéo:
– Vợ ơi tao rửa hết 5 mâm bát đĩa kia rồi, mày cho tao vào nhà đi vợ. Ngoài này trời lạnh quá, tao biết tao sai rồi, từ mai tao sẽ không như vậy nữa đâu.
15 phút sau em mới ra mở, thấy lão ta đang ngồi co ro trước cửa, tay thì nhăn nhúm:
– Tao sai rồi, xin lỗi vợ nhiều lắm. Giờ tao hiểu vợ đã khổ và vất vả thế nào rồi, xin lỗi vợ xin lỗi con.
Sau lần đó lão thay đổi hẳn các mẹ ạ, về nhà giúp vợ nấu cơm lau nhà. Cuối tuần đi vợ đi chơi, đèo vợ đi thì sẽ đón vợ về không bỏ bom em nữa. Em khuyên chị nào có chồng vô tâm cũng tìm cớ mà dạy cho anh ta 1 bài học, mình càng nhân nhượng họ càng lấn tới mà thôi.
Theo Webtretho
Xem thêm: Mẫu giáo bây giờ “chất chưa”, không thua kém ai đâu nhé!