Ngày tôi cưới vợ, biết mẹ tôi tính tiết kiệm lại không ưng nàng dâu vừa lùn vừa nhà quê, nên tôi đã đưa cho mẹ số tiền kha khá để chuẩn bị lễ lạt. Nào ngờ, mẹ tôi vẫn khiến tôi bẽ mặt với nhà gái bằng mấy tráp lễ vô cùng sơ sài, toàn là đồ rẻ tiền, tiệc cưới thì đơn giản hết mức có thể, hoa hoét phông bạt gì là mẹ tôi cắt hết, bà nói mấy cái đó chỉ tổ phí tiền oan, với lại có vui vẻ gì cho cam mà bày với vẽ. Nói chung đám cưới con trai cả của bà mà chỉ có đồ ăn đơn sơ và nước uống. May mắn cho tôi là vợ tôi đã hiểu và không trách móc nửa lời.
Hai vợ chồng tôi công tác ở thành phố đến ngày vợ đẻ, tôi đưa về quê cho mẹ chăm, còn tôi vẫn ở lại thành phố vì công việc bận rộn không thể nghỉ. Cứ đến cuối tuần tôi lại về thăm gia đình. Biết tính mẹ không ưa con dâu, tôi đã đưa cho bà hẳn 50 triệu để bà tiêu pha trong những ngày vợ ở cữ. Mặc dù đồ dùng cho con cái tôi cũng mua hết rồi, giờ chỉ còn ăn uống lặt vặt của vợ.
Từ hôm vợ đẻ, hôm nào tôi gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình. Nói chuyện với vợ, vợ chỉ bảo yên tâm công tác, con vẫn khỏe. Mà giờ vợ tôi cũng mới sinh nên còn kiêng điện thoại, tôi cũng không dám gọi cho cô ấy nhiều mà chỉ hay nói chuyện với mẹ.
– Vợ con có ăn uống được không mẹ?
– Được, ăn nhiều là đằng khác, hôm nào cũng gà hầm, chân giò, hạt sen đủ món. Tôi chưa thấy ai làm dâu mà sung sướng như con dâu nhà này đâu. Chỉ ngồi đấy, cơm bưng nước rót tận miệng.
– Thôi mẹ chịu khó một thời gian mẹ nhé. Vợ con ăn được thì mới có sữa cho cháu bú. Mẹ chăm sóc vợ hộ con nhé. Nếu thiếu thốn gì cứ báo con 1 câu mẹ nhé.
– Được rồi, anh yên tâm. Có tôi ở nhà thì đâu sẽ vào đó thôi.
Thế là tôi cũng yên lòng làm việc, cuối tuần tôi về nhà, mẹ làm nào gà nào vịt một mâm đầy. Những lúc ấy tôi thấy vợ ăn tận 5,6 bát cơm. Tôi thấy lạ vì trước giờ cô ấy ăn rất ít, nhưng cứ nghĩ đẻ xong thì ai cũng ăn nhiều nên cứ để vợ ăn mà không nghĩ gì.
Một hôm, được ngày nghỉ lễ, tôi định ở lại thành phố đi mua thêm ít đồ cho vợ con và cả mẹ, nên báo là sẽ không về để cuối tuần mang quà về 1 thể. Nhưng sau đó tôi lại nhớ ra để quên cái thẻ ngân hàng ở quê nên đột ngột bắt xe về.
Vừa vào nhà, thấy vợ đang ngồi trước mâm cơm, tôi chạy tới:
– Vợ ơi, anh về rồi
Vợ tôi thấy tôi có chút giật mình, cô ấy kéo chiếc lồng bàn đậy vội mâm cơm lại
– Sao anh bảo không về cơ mà?
– Anh nhớ ra lần trước quên đồ ở nhà nên tiện về thăm em với con rồi lấy luôn. Mà sao em không vui khi anh về à?
– Em…
– Vợ ăn gì đấy, cho anh ăn với, anh đói quá. Tôi vừa nói vừa mở mâm cơm trên bàn ra.
Tôi sửng sốt thật sự khi thấy bữa ăn của vợ, độc một bát dưa muối chua loét giữa mâm, bên cạnh là bát cơm ngả vàng vàng, ăn thử thấy cứng đơ mới biết cơm nguội từ hôm qua, mẹ không bỏ tủ lạnh nên đã hơi có mùi thiu.
– Cái gì thế này em? Sao lại thế này, mẹ kể hôm nào cũng nấu cho em nhiều món ngon lắm mà.
Vợ tôi cúi mặt rồi ngẫm nghĩ một hồi lâu mới chịu nói:
– Mẹ…mẹ nói dối đấy, hôm nào em cũng chỉ ăn dưa muối thôi. Có hôm còn chỉ cơm trắng. Hôm nay anh đã chứng kiến thì em cũng không giấu được nữa. Nhiều lần em đói quá phải uống cả sữa của con.
Nghe vợ nói xong, tôi cảm giác mình vừa rớt xuống địa ngục, thật không ngờ vợ con tôi ở ngay trong nhà mình lại phải chịu cảnh khổ sở đói khát thế này. Lúc này tôi thấy thương vợ vô cùng, nhưng cũng đành nuốt nước mắt vào trong.
– Em nói gì thế? Vậy tiền anh đưa cho mẹ đâu hết?
– Mẹ đề đóm cờ bạc hết rồi. – Vợ tôi bất lực nói.
– Cái gì? Sao em không nói với anh?
– Em đâu dám nói, mẹ anh nói nếu em dám hé nửa lời với anh thì trả em về nhà bố mẹ đẻ ngay. Trước giờ bà đã ghét em rồi, giờ còn nằm đây ăn bám, em sợ..
Tôi hiểu ra sự thật phũ phàng, quá bực mình tôi đập bàn đứng dậy. Đúng lúc đó mẹ ở đâu về. Nhìn thấy tôi bà sững người
– Con…con về sao không báo trước để mẹ…
– Để mẹ lại diễn kịch à? Mẹ, đây là sơn hào hải vị mà mẹ nói đấy ạ? Sao mẹ ác thế?
Mẹ tôi im lặng một hồi rồi bà thú nhận tất cả với thái độ không hề hối lỗi:
– Phải, ăn rau nhiều càng thanh tinh, sạch sẽ, tốt cho sức khỏe. Chẳng phải là sơn hào hải vị thì là gì? Mà thân già tôi phải đi hầu hạ cơm nước một bà đẻ còn chưa đủ mệt mỏi sao, lại còn đòi hỏi món này món nọ, thời gian công sức đâu mà làm.
– Thời gian để mẹ đi đánh bài, đánh đề thì có phải không? Con không ngờ máu đỏ đen của mẹ lúc về già lại tái phát. Mẹ làm con quá thất vọng.
– Phải, anh thì giỏi rồi, giờ làm ra tiền coi mẹ không ra gì, mang tiền cung phụng vợ mà mẹ lấy một ít đi giải khuây cũng tiếc rẻ. Đúng là đồ bất hiếu.
Vợ tôi bên cạnh cứ giật giật tay áo tôi, cô ấy xưa nay vốn là người hay cam chịu, lúc nào cũng sợ gia đình mất hòa khí. Cứ thấy mẹ chồng là cô ấy sợ run người, vì thế mẹ tôi càng được nước làm tới.
– Con không muốn tranh luận với mẹ nữa, nhưng mẹ không lo cho cô ấy thì thôi, cũng phải nghĩ đến cháu mẹ chứ, sao mẹ lại hành động như thế? Mẹ còn tỉnh táo không thế? – Tôi giận quá quát to với mẹ.
– Tất cả cũng tại anh, cưới một đứa nghề ngỗng không có, đã xấu lại còn không có tiền thì giờ con nó phải chịu thôi. Tôi nuôi anh lớn bằng này, lo cưới xin cho anh đầy đủ, cho anh ăn học để anh cãi lại mẹ hả? Tiền của anh tôi có lấy đề đóm bài bạc thì cũng là quyền của tôi.- Mẹ tôi cũng không vừa mà quát lại con trai.
Mà tôi nói cho anh biết, cái thẻ ngân hàng của anh tôi đang giữ, hết tiền mua thức ăn cho vợ con nhà anh nên tôi rút một ít tiêu rồi.
– Cái gì? Mẹ…mẹ thật là quá đáng.
Đến nước này thì tôi cũng á khẩu, tôi biết mọi lời nói với bà bây giờ đều không lọt lỗ tai. Thế mà trước khi bỏ đi bà còn lườm vợ tôi một cái dài cả cây số làm cô ấy sợ cúi gằm mặt xuống.
– Dâu với chả con, dâu nhà người ta còn biếu tiền mẹ đi chơi, đằng này… không được cái tích sự gì. Đồ ăn hại.
Tôi cay đắng không nói được lời nào, chỉ thấy mình thật quá có lỗi với vợ con. Thế là vợ vừa đẻ được gần tháng, tôi quyết định khăn gói đưa 2 mẹ con cô ấy lên thành phố, thuê người chăm sóc. Chứ có mẹ thế này tôi cũng thấy sợ…
Theo WTT
Xem thêm: BÀ BẦU ĐI BẮT GIAN CHỒNG VÀ CHÍNH EM GÁI NUÔI CỦA MÌNH