Đời người phụ nữ đúng là lắm nỗi khổ. Chị tôi mấy năm nay chắc sống cũng không bằng chết mà cả nhà vẫn ngỡ chị rất hạnh phúc vì có chồng đẹp trai, tài giỏi, lại yêu chiều vợ. Có lẽ tất cả những điều đó chỉ là do cả chị và anh cùng diễn mà thôi nhưng ở ngoài chăn, ai mà biết được.
3 năm trước, chị tôi lấy chồng. Anh rể tên Huy, hơn chị 3 tuổi, là trưởng phòng của một công ty có tiếng. Nhà tôi ai nấy mừng rỡ ra mặt, ai cũng tin chị đã có chỗ dựa tuyệt vời cả về kinh tế lẫn tinh thần. Nhìn anh chiều chuộng vợ, tôi hằng ao ước sẽ có ngày mình lấy được người chồng như vậy.
Lấy chồng được 3 tháng, chị tôi có tin vui. Thế nhưng, tôi chỉ thấy chị tươi tắn được mấy tháng đầu, sau đó là chuỗi ngày chị ủ rũ, buồn phiền. Lúc đó, tôi nghĩ chị lo lắng vì lần đầu mang thai. Rồi chị mất con ở tháng thứ 6 nên nỗi buồn của chị càng dễ giải thích. Anh xót vợ gầy rộc đi, nghỉ cả việc để ở nhà chăm sóc chị. Không một ai nghĩ chị có nỗi đau nào khác ngoài nỗi đau mất con. Chị cứ ủ rũ như vậy mấy năm tiếp theo, anh vẫn chăm chút, ra chiều yêu thương vợ nhưng bị chị gạt đi hết.
Có lúc tôi hỏi sao chị lấy đối xử với anh như vậy? Chị nói: “Anh khắc chết con chị”. Lúc đó, tôi nghĩ chị mê tín, nói linh tinh, giờ nghĩ lại mới thấy thật đúng. Hóa ra anh rể đã ngoại tình từ lâu. Chị không nói với một ai điều này mà im lặng giữ trong lòng rồi chết mòn với nó.
Lúc gặp tai nạn trên đường đi chợ về, chắc chị tôi cũng đang đau khổ, mông lung nghĩ về chuyện này. Đám tang chị tôi, anh rể ngất đi sống lại. Ai cũng thương, nghĩ phần đời sau này không biết làm sao để anh nguôi ngoai sống tiếp. Thế mà…
Đúng 100 ngày của chị tôi, cả nhà đang làm cơm cúng thì có cô gái trẻ măng đang có bầu đến tìm anh rể. Lúc này, anh rể đang ra ngoài mộ. Tôi hỏi cô ta là ai, tìm anh Huy có việc gì. Chẳng ngại ngùng, cô ta xoa chiếc bụng đang hơi nhú sắp lớp áo mỏng, nói: “Em đưa con đến nhận bố”.
Mẹ tôi từ trong nhà lao ra hỏi dồn rồi ngất xỉu khi cô ta lần nữa xác nhận đứa trẻ cô ta đang mang là con của anh rể. 100 ngày của chị trở thành đống hỗn độn, tiếng khóc lẫn tiếng chửi bới, la hét. Anh rể về, nhìn thấy cô gái trẻ thì xanh ngắt mặt mày. Nghe anh ta lắp bắp, tôi biết cô gái kia nói thật. Thật cay đắng cho chị tôi! Chị tôi không chết vì tai nạn mà chết vì chính người chồng này.
Sau ngày đó, nhà tôi u ám như có cả trăm đám tang cùng một lúc. Anh rể nhiều lần đến xin lỗi nhưng bố mẹ tôi không chấp nhận. Giờ thì anh đã lấy cô gái kia và con của họ đã được gần 1 tuổi. Tôi thương chị nhưng cũng giận chị. Nếu không hạnh phúc thì chị hãy chia tay, cớ sao chịu khổ một mình rồi để mất mạng như vậy. Khổ nhất là bố mẹ tôi, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, nỗi đau này không biết đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai…
Theo webtretho
Xem thêm video đàn ông cố gắng 1, phụ nữ cố gắng 10