Nhiễm HIV gần 2 năm nay, Hương trôi dạt khắp nơi từ Bà Rịa – Vũng Tàu đến TP.HCM, Nha Trang… để bán dâm. Cô nhẩm tính mỗi tháng trung bình cô tiếp 20- 30 lượt khách. Hàng tá đàn ông trong số đó được Hương tiết lộ quan hệ không an toàn.
Đời em chẳng còn gì để mất
Ngồi trước mặt chúng tôi, trông Hương già dặn hơn rất nhiều so với tuổi 21 của mình. Khuôn mặt bắt mắt, thân hình bốc lửa, ăn mặc sành điệu, khó ai có thể tin được Hương bị nhiễm HIV đã hơn 2 năm nay. Cuộc đời cô hiện lên qua giọng kể đều đều. Hương xuất thân trong một gia đình lao động nghèo, đông anh chị em ở phố núi Gia Lai. Bố chạy xe ôm, mẹ làm nông nên Hương phải bôn ba kiếm tiền từ lúc 15 tuổi. Theo lời giới thiệu của người quen, cô đến làm tiếp viên ở một quán cà phê tại Bà Rịa – Vũng Tàu.
Thời gian đầu em chỉ bưng bê cà phê cho khách, dọn bàn với tiền lương 600.000 đồng/tháng. Số tiền ấy, cũng chỉ đủ nuôi bản thân, lấy đâu ra mà phụ giúp gia đình? Trong khi đó, những người bạn cùng làm, đi khách mỗi lần được tận mấy trăm ngàn nên em cũng làm theo. Đời em bước chân vào lầm lạc từ lúc ấy – Hương kể.
Lần đầu “đi khách”, Hương gặp ngay Tuấn – người mà Hương hết lòng yêu thương và suýt kết duyên vợ chồng.
Tuấn là quý tử của một gia đình giàu “nứt vách” kinh doanh trong lĩnh vực cung cấp vật liệu xây dựng ở Bà Rịa- Vũng Tàu. Ngoài những cửa hàng lớn, gia đình Tuấn có nhiều nhà, đất đai ở Bà Rịa- Vũng Tàu và các tỉnh thành lân cận. Tuấn khét tiếng vùng Bà Rịa về chuyện ăn chơi, tiêu xài. Mỗi lần đến chơi với em út, Tuấn thường lái xe hơi, trong túi không bao giờ dưới chục triệu tiền mặt.
Bạn em cho biết Tuấn cần một cô gái trẻ cùng ngủ qua đêm. Lúc đó hết bao cao su nên em rất phân vân. Tuy nhiên, chị bạn nói cứ đến khách sạn hỏi xin. Tới khách sạn cũng hết bao cao su. Tuấn đề nghị không dùng bao nên em đành liều – Hương kể, khuôn mặt lạnh tanh.
Thức dậy vào sáng hôm sau, Tuấn không ngần ngại nói cho Hương biết anh ta đã bị nhiễm HIV được mấy năm do tiêm chích xì ke, ma tuý. Nghe Tuấn nói, chân tay Hương cứ bủn rủn, răng va vào nhau lập cập không nói nên lời. Cô chỉ biết ngồi bên giường khóc cạn nước mắt. Lần đầu quan hệ với người nhiễm HIV, Hương đinh ninh rằng mình đã bị nhiễm.
Phận mình làm gái, có quyền gì mà trách móc người ta – Hương cười nhạt.
Có lẽ ân hận vì đã cố tình gieo rắc HIV cho một cô gái trẻ nên chiều hôm đó Tuấn gọi điện rủ Hương thuê nhà sống chung như vợ chồng.
Từ ngày về với Tuấn em cứ ngỡ dù mình bị lây bệnh nhưng vẫn có một gia đình, một người thương yêu, được hưởng hạnh phúc bình dị như bao người phụ nữ khác. Tuấn không cho Hương “đi khách” mà bảo cô phụ giúp việc kinh doanh cho ba, mẹ mình. Anh đã rất yêu thương em và từng nói với gia đình muốn cưới em làm vợ – Ánh mắt Hương long lanh khi nói đến quãng thời gian mà cô cho là “đẹp nhất đời” ấy.
Đối với đứa con gái như em được anh ấy chọn làm vợ thì còn gì hạnh phúc hơn hả chị? Em nghĩ mình may mắn nhất trên thế gian dù cho cuộc đời có ngắn ngủi” – Hương tâm sự.
“Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó. Gia đình Tuấn biết được trước đây em là gái làng chơi nên kịch liệt phản đối. Mẹ Tuấn nói với em dù con bà bị HIV nhưng vẫn dư sức lấy được gái nhà lành. Bà dọa nếu không chia tay với em, Tuấn sẽ bị cắt hết mọi khoản trợ cấp. Dưới sức ép gia đình, Tuấn đã bỏ rơi em về nhà với gia đình. Năm 2008, sau 5 năm sống chung, Tuấn bỏ đi làm em chới với. Vài tháng sau nghe tin Tuấn lấy vợ làm lòng em tan nát.
Đó cũng là năm Hương chính thức đi xét nghiệm HIV tại Bệnh viện Nhiệt đới (TP.HCM) và kết quả dương tính không làm cô bất ngờ.
Em nghĩ đời chẳng còn gì để mất nên tiếp tục dấn thân đi khách kiếm tiền.
Nếu họ vẫn ham hố thì… tại họ thôi
Từ khi bị bỏ rơi, Hương quay lại với nghề cũ. Cô lang thang, trôi dạt khắp nơi từ Bà Rịa- Vũng Tàu đến TP.HCM, Nha Trang…để bán thân. Cô nhẩm tính mỗi tháng trung bình cô tiếp 20- 30 lượt khách. Hàng tá đàn ông trong số đó được Hương tiết lộ quan hệ không an toàn. Nhiều người tuy được cô nói cho biết mình nhiễm HIV nhưng vẫn một mực đòi quan hệ không sử dụng bao cao su. Hương thú nhận thỉnh thoảng không dùng bao cao su khi quan hệ hoặc đôi khi gặp sự cố bao rách. Cô vô tư:
Quan hệ tình dục đâu có lây, chỉ bị lây nếu có trầy xước thôi!?.
Hương không nhớ nổi số lần đi khách trong một tháng của mình.
Nhiều lắm chị ạ, có thể là 20, 30 lượt hoặc còn vượt xa con số đó. Chuyện lâu lâu đi khách mà không dùng bao cao su cũng là điều khó tránh khỏi. Mỗi lần đi khách, em nhận được 300.000 đến 500.000 đồng, có khách sộp cho em tới 100 USD/đêm.
Hương cho biết lúc ở Nha Trang, cô có cặp bồ với một Việt kiều. Ông này đã giúp cô tiền để em mua một chiếc xe máy. Khi chán chê, gã đòi lấy lại chiếc xe. Vì vậy cô phải đem xe từ Nha Trang bỏ trốn về TP.HCM và hiện đang làm nhân viên cho một quán cà phê tại Q.11.
Hỏi về bệnh tình, Hương buông thõng:
Chán lắm chị ơi! Em bỏ dùng thuốc lâu rồi. Mỗi tháng hơn 900.000 đồng, em kham không nổi. Bây giờ thì mặc kệ, sống đến đâu hay đến đó.
Tưởng chừng như em đã chai sạn nhưng khi nhắc đến nỗi lòng cha mẹ, Hương bật khóc. Những giọt nước mắt lăn tròn trên khuôn mặt trát đầy phấn son của cô gái trẻ.
Em không về đâu, em chỉ gửi tiền cho mẹ và hai em thôi. Em của em còn nhỏ, em muốn tụi nó học hành, không muốn chúng vất vả. Em sợ lây bệnh cho người thân, sợ mẹ buồn nên em không về. Có lẽ em cứ lênh đênh vậy cho tới khi chết.
“Em có cảm thấy an hận không vì biết đâu trong những lần đi khách, em có thể lây nhiễm HIV cho người khác?”.
Trước khi quan hệ, em đều có nói nửa đùa nửa thật với khách là em bị nhiễm HIV. Nếu họ vẫn ham hố thì đó là tại họ thôi
– Hương nói. Hỏi Hương có ý định bỏ nghề để tránh lây lan cho người khác hay không, cô đáp:
Em đang cố