Bố mẹ tôi ở quê không ngày nào là không goi điện lên hỏi thăm. Sau chuyện ăn uống, công việc thì chắc chắn không thể thiếu chuyện “Bao giờ mày lấy vợ cho mẹ bế cháu đây”.
Thật sự nhiều khi tôi cũng suy nghĩ nghiêm túc, không hiểu sao cái đường tình duyên của tôi nó lận đận mãi, mặc dù cũng kinh qua nhiều mối tình rồi nhưng chẳng đi đến đâu, mà tôi cũng tự đánh giá mình là một anh chàng khỏe mạnh, sáng sủa, đẹp trai và cũng là trưởng phòng marketing của một công ty lớn.
Càng nêu ra những điểm tốt của mình mẹ tôi lại càng bĩu môi, bà nói “Cao to đẹp trai thế mà giờ chưa có vợ cũng vứt, người ta an cư mới lạc nghiệp con ạ”, rồi thì “Nếu năm nay mày không dẫn được vợ về nhà thì mẹ cho mày đi kiểm tra giới tính”
Sắp tới, bên nhà ngoại tôi lại có đám cưới đứa em trai. Nó kém tôi tận 5 tuổi mà đã lấy được vợ. Thế là lại được dịp mẹ tôi cho tôi lên đoạn đầu đài
– Này Hiếu, em Khang mà hồi xưa mày hay bế giờ nó sắp có con đến nơi rồi, mày lại tiếp tục bế con nó hả?
– Mẹ, mẹ lại xỏ xiên con rồi
– Nếu mày không muốn người ta xỏ xiên nữa thì dẫn người yêu về cho cả họ choáng váng luôn.
– Mẹ cứ làm như con ế lắm không bằng, suốt ngày nói chuyện này, đau đầu quá
– Ơ, thế anh chẳng ế thì là gì, không ế mà giờ tôi vẫn chưa có con dâu à, tôi còn đang thèm bế cháu. Tóm lại cuối tuần này đám cưới thằng Khang mày nhất định phải dẫn một cô về cho mẹ xem mặt
– Ơ, mẹ, ở đâu mà như nhặt rau ngoài chợ thế
– Không nói nhiều. Nếu mẹ duyệt, sang tháng cưới luôn cho chắc.
Tôi vò đầu bứt tóc suy nghĩ làm thế nào để kiếm được người yêu trong vòng 3 ngày. Một hôm đang đi trên đường thì tôi nảy ra một ý định khá điên rồ. Tôi tấp vào lề đường tối tối, chỗ mấy em gái làng chơi đang vẫy khách, các em vừa thấy tôi dừng xe liền lao vào à ơi như tôi là cái vỉ dính ruồi. Tôi liếc mắt một lượt, cô nào cũng mắt xanh mỏ đỏ, õng ẹo lả lướt. Đang hoang mang thì tôi nhìn thấy một cô gái vẫn đứng im dưới gốc đèn bên kia từ lúc tôi vào, tôi thấy lạ lạ mới ngoắc cô ta lại
– Sao thấy khách không chạy tới, gái đứng đường mà còn tỏ vẻ ta đây à?
Cô ta im lặng, tôi nhìn sơ một lượt thấy khuôn mặt tròn trĩnh của cô chỉ tô một ít son, không hề lòe loẹt như mấy người kia, chiếc váy cô mặc cũng một mày hồng nhạt, trông có vẻ giản dị. Tôi ưng bụng
– Giá bao nhiêu đây?
– Tùy anh – Cô ta đáp hời hợt
– Đi 1 ngày lấy 5 triệu, ok không? – Tôi lấy tay nâng cằm cô ta lên
– 1 ngày? Anh đủ sức làm cả 1 ngày?
Nghe cô ta nói xong câu đó tôi lại phì cười
– Với cô chỉ 15 phút là xong cần gì đến 1 ngày. Ý tôi là về quê tôi, giả làm bạn gái tôi. Cứ nghe lời là được, không cần hỏi nhiều.
– Tôi đồng ý.
Hình như cô ta không cần suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định. Nói rồi chúng tôi trao đổi liên lạc và tôi hẹn sớm mai sẽ đón ở đây lên đường về quê
– Ăn mặc cho tử tế, về quê đấy không phải lên bar đâu
Trước khi quay xe về tôi còn nói với lại. Cô ta chỉ mỉm cười gật đầu.
Thế là sáng thứ 7, khi tôi và cô gái lại vừa bước vào cổng, bố mẹ anh chị em họ hàng nhà tôi đã ùa ra như ong vỡ tổ, nhao nhao như cái chợ. Riêng mẹ tôi thì khỏi phải nói, bà lao ra nắm ngay lấy tay con dâu tương lai
– Các con đi đường có mệt không? Nhanh, nhanh vào nhà mẹ lấy nước cam cho mà uống. Thế là bà kéo cô ấy xềnh xệch vào nhà, làm như đã thân quen từ kiếp trước không bằng.
Vào đến nhà mẹ tôi tất bật rót nước, lấy bánh cho rồi vừa ngồi xuống ghế thì bà liên mồm
– Cháu tên gì? năm nay bao nhiêu tuổi? Gia đình có mấy anh chị em? Quê cháu ở đâu? Cháu đang làm gì?
Tôi nghe mẹ nói mà choáng đầu
– Mẹ, mẹ hỏi gì mà nhiều thế, cô ấy biết trả lời câu nào trước
– À, à, mẹ vui quá đâm ra nói hơi nhiều – Mẹ tôi cười hihi rồi quay sang con dâu tương lai
– Cháu thông cảm cho bác nhé.
– Dạ không sao đâu ạ, cháu là Liên, năm nay cháu 22 ạ
Mẹ tôi vỗ tay cái đốp
– 22 là tuổi con chuột à, hợp tuổi, hợp tuổi thằng Hiếu nhà bác, hợp quá.
Mẹ tôi mừng không bút nào tả nổi, giờ mà ai xin bà 1 tỷ chắc bà cho luôn không cần nghĩ mất.
– Quê cháu ở Hưng Yên, gia đình có 4 anh chị em ạ. – Liên chậm rãi trả lời từng câu hỏi
– Thế cháu làm gì?
– Dạ, cháu..
– Cô ấy làm nhân viên văn phòng bình thường thôi mẹ.- Tôi nhanh chóng đỡ lời khi thấy Liên bối rối
– Ừ, làm gì cũng được – Rồi bà quay sang nhìn Liên với ánh mắt sáng rực
– Xinh quá
Hôm đó mẹ tôi đi chợ mua đủ thứ hải sản về làm một mâm cơm thịnh soạn đãi con dâu. Liên cũng vào bếp giúp mẹ tôi nấu nướng. Thỉnh thoảng lại thấy mẹ tôi cười toe toét rồi chạy ra phòng khách
– Hiếu à, mày khéo chọn vợ đấy, mẹ duyệt mẹ duyệt, xúc tiến nhanh càng nhanh càng tốt cho mẹ
Trời ạ, mẹ tôi đúng là số một. Tôi chỉ biết cười trừ. Nhìn mẹ và Liên trong bếp tự nhiên tôi cũng cảm thấy có không khí một gia đình thực sự.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, mẹ kêu chúng tôi đi ngủ sớm. Liên xin ngủ cùng mẹ thì bà xua tay
– Phòng mẹ chặt chội, với cả từ ngày bố thằng Hiếu mất mẹ chỉ quen ngủ một mình thôi, con cứ vào phòng nó ngủ cho mẹ.
Đêm xuống, 2 chúng tôi vẫn ngồi 2 người 2 góc giường. Một nam một nữ không quen biết ở cùng phòng tôi thấy cũng ngại ngại. Nhưng bên ngoài thì nghe tiếng mẹ tôi cứ đi qua đi lại, có vẻ bà đang sốt ruột điều gì đó. Bỗng nhiên, thấy mẹ gõ cửa đi vào.
– Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?
– Mẹ không yên tâm, sao chúng mày con ngồi im bất động thế này, thanh niên thế kỷ 21 mà chả mạnh dạn gì cả.
– Mẹ…
Tôi lườm mẹ một cái còn Liên thì tủm tỉm cười.
– Liên, lại đây mẹ bảo – Mẹ tôi ngoắc Liên ra góc phòng rồi rút ra quyển số gì đó trông rất nguy hiểm
– Thằng Hiếu trông thế mà còn ngu ngơ lắm, chả biết gì đâu con. 35 tuổi đầu rồi mà chưa cho mẹ bế cháu, con giúp mẹ nhé
– Con giúp gì được ạ? – Liên ngơ ngác
– Con.. con xem cuốn sách này đi, mẹ phải chạy vạy nhờ nhiều người ghi bí kíp sinh con nhanh vào đây đấy, chỉ chờ có đối tượng là lôi ra áp dụng ngay.
– Ơ, ơ.. bác – Liên vẫn còn chưa hiểu gì thì mẹ tôi dở từng trang, từng trang rồi tiếp tục thuyết giảng
– Đây, phải làm đúng những tư thế này, phải đúng vào giờ này thì mới dính nhanh được con nha. Nhất là nếu muốn có con trai thì phải học tư thế khó nhất đây nhé.- Rồi bà lật lật vội vàng đến gần cuối cuốn sổ: Đây, chính là cái này
Chưa xong, bà còn chạy lại chỗ tôi vỗ vai con trai
– Mày phải mạnh mẽ lên con, cưới vợ phải cưới liền tay. Không sản xuất được cho mẹ một đứa cháu thì đừng gọi tao là mẹ nữa.
– Cứ thế con nhé, nhớ đúng tư thế đó, đọc kỹ hướng dẫn trước khi dùng.
Liên mỉm cười cầm cuốn sổ đến đưa cho tôi hỏi:
– Thế còn anh, anh có muốn có con với em không?
– Tôi.. tôi…
– À em chỉ nói thế thôi, chứ em biết thân phận mình. Ai dám sinh con với một con đ* như em.
– Ý tôi không phải vậy, mà là…
– Anh không cần an ủi em đâu. Thật ra em cũng không muốn làm cái nghề mạt hạng này. Chỉ là bất đắc dĩ – Cô ấy rơi nước mắt rồi như bao nhiêu tâm sự dồn nén đang mong muốn được trút bỏ hết.
– Nhà em ở quê có 4 anh chị em, bố mẹ đều bị tai nạn qua đời. Năm ngoái khi em đang học cao đẳng thì đứa em út em phát hiện bị hở van tim. Phận làm chị cả, em chỉ biết bỏ học đi làm kiếm tiền trả viện phí cho em út, lại còn tiền ăn học của 2 đứa kia nữa.
– Thế là cô đi làm gái?
– Anh biết rồi đấy hở van tim thì tiền núi mới chữa khỏi. Làm thuê 3 cọc 3 đồng thì e là đến tiền cháo cho nó em cũng không có. Bần cùng em mới bị bạn rủ rê vào con đường này. Em biết người ta sẽ nói em ngụy biện, nhưng chỉ có ai ở trong hoàn cảnh như em họ mới hiểu được.
– Giờ cô định làm nghề này mãi sao? Không lấy chồng à?
– Thế anh bảo em làm gì bây giờ? Đã dính vào nghề này thì trở thành thứ cặn bã dơ dáy, ai dám lấy em làm vợ nữa.
– Cô cũng chỉ vì hoàn cảnh quá khó khăn, sẽ có người hiểu và yêu cô thật lòng mà
Nghe tôi nói xong cô ấy chỉ bật cười, sau đó chúng tôi đều chỉ im lặng.
Sáng hôm sau tôi và Liên lập tức trở về thành phố. Mẹ tôi mua rất nhiều đồ cho Liên làm quà, bà cứ hẹn mãi là về chơi thường xuyên. Chúng tôi thì cứ ậm ừ cho qua.
Lên thành phố rồi, ngày nào mẹ tôi cũng gọi điện, giờ thay bằng câu “Bao giờ mày lấy vợ” là câu “Con dâu mẹ nó khỏe không?”. Tôi cũng đến bất lực với mẹ
Nhưng không hiểu sao, tôi nhớ mãi đêm đó, cứ nghĩ đến đôi mắt ướt ướt của Liên tôi lại thấy ám ảnh. Nhiều hôm tôi chạy qua đoạn đường đó mà không thấy Liên, nghĩ cô ấy bị ốm tôi lại thấy lo lắng vô cùng. Một hôm tôi đánh liều viện cớ mẹ hỏi để gọi điện cho cô Liên. Biết tin cô ấy ốm, tôi vội vã đến thăm.
Từ lần đó đến giờ đã được hơn 3 tháng, tôi và Liên vẫn giữ liên lạc, tối nào không nhắn tin nói chuyện với cô ấy tôi cứ cảm giác trống trải và nhớ nhung. Có lẽ do cô ấy xinh xắn lại ăn nói dịu dàng, hiền lành nên từ lúc nào tôi đã đem lòng thương nhớ một cô gái đứng đường.
Ban đầu tôi cũng phân vân đắn đo nhiều lắm, nhưng một hôm tôi quyết định tỏ tình với em
– Anh không ghê sợ một đứa bẩn thỉu như em sao?
– Anh không quan tâm quá khứ của em, anh chỉ quan tâm đến tương lai của chúng ta thôi. Anh sẽ cố gắng mang hạnh phúc cho em.
Cô ấy ôm lấy tôi và khóc rất nhiều vì hạnh phúc. Ngày hôm đó tôi báo tin cuối năm sẽ cưới vợ, mà cô gái đó chính là Liên thì mẹ tôi ở nhà đã đốt pháo ăn mừng. Bà vừa cười vừa nói
– Ơn giời, cả họ hàng ai cũng quý con bé. Mẹ sẽ chuẩn bị sính lễ luôn từ bây giờ. Chúng mày chỉ việc yêu nhau thôi còn mẹ lo tất
Tôi với Liên nghe xong đều cười ngặt nghẽo. Thế là cuối cùng tôi cũng có vợ, chỉ có điều tôi chưa bao giờ nghĩ vợ mình lại đặc biệt đến thế. Sẽ có người bảo tôi ngu ngốc khi cưới em hay sẽ bảo tôi rảnh rỗi đăng câu chuyện của mình lên để nhiều người bị bệnh ảo tưởng đi làm gái cũng có được cái kết tốt đẹp nhưng mà sống trên đời cần phải nhìn nhận sự việc ở nhiều mặt. Trong những cô gái đi làm công việc ấy, không phải ai cũng do ăn chơi đua đòi mà còn có rất nhiều nghịch cảnh khiến họ bị xô đẩy đến con đường đó, quan trọng là họ biết đứng lên và thoát ra khỏi con đường lầm lỗi đó.
Theo Sức khỏe cộng đồng