Chị Lưu Lam Anh (ngoài 40 tuổi), trú tại khu Loan Câu, thành phố Bạch Sơn tỉnh Cát Lâm, một người trường kỳ đến Bắc Kinh để kêu oan đã nói với phóng viên Đại Kỷ Nguyên rằng: Tôi đã đọc “9 bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc” mà trong đó có kể về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa lột tả được hết mức độ tàn khốc trong thực tế, thảm cảnh mà các học viên Pháp Luân Công phải chịu theo tôi biết còn bi kịch hơn nhiều.
Những gì chị Lưu kể lại khi chị tận mắt chứng kiến đã khiến ngay cả phóng viên cũng phải bàng hoàng kinh sợ. Trong một đợt trấn áp vô nhân tính do cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân phát động nhằm tiêu diệt Pháp Luân Công, tại bệnh viện tâm thần Xương Bình ở Bắc Kinh: sau khi hai vợ chồng một học viên Pháp Luân Công bị hại chết để lại con gái mới 9 tuổi, hàng ngày có ba tên du côn ác ôn đến hãm hiếp cô bé, khiến cô bé thân thể bại liệt tàn tạ không đi lại được, ngay cả việc vệ sinh cũng ở ngay trên giường.
Mùa hè năm 2012, chị Lưu lần đầu đến Bắc Kinh để kêu oan. Sau đó chị bị cảnh sát bắt đi và đưa đến trại giam Xương Bình, rồi chuyển đến một nơi có ba cánh cổng sắt lớn. Khi trông thấy cái bảng treo ở cổng đề hàng chữ “Bệnh viện tâm thần Xương Bình”, chị đã rất hoang mang tự hỏi: Mình đi kiện tụng liệu có tội gì, chẳng lẽ cảnh sát cho rằng những người đi kiện đều bị bệnh tâm thần hết chăng? Bị bắt cùng lúc với chị còn có một người Cát Lâm khác là anh Vương Cương Cường.
Các cán bộ ở trại giam khi đưa họ lên xe chuyển đến bệnh viện đã dặn dò cảnh sát rằng “Cần làm sạch sẽ mấy đứa này”. Xe vừa qua cánh cổng thứ ba của bệnh viện, anh Vương Cương Cường đã bị họ dùng dây da quất người đầy thương tích, nằm bệt trên nền đất. Lần đầu tiên đi kiện tụng mà chứng kiến cảnh này, chị Lưu Lam Anh sợ mất hồn vía. Thế nhưng, những cảnh tàn nhẫn và khủng khiếp hơn đang còn chờ ở đằng sau.
Chị Lưu cho biết, trong bệnh viện tâm thần, từ đầu đến cuối, chị không thấy có bác sĩ hay y tá gì, những người bị nhốt ở đó toàn nhân sĩ đi kiện tụng và học viên Pháp Luân Công. Quản lý ở bệnh viện tâm thần ngoài cảnh sát còn có côn đồ. Bọn chúng tay cầm dây da, nếu thấy ai có biểu hiện mà chúng không thích liền vung dây da lên đánh tới tấp. Những người bị nhốt ở đây không được đi lại tùy tiện, còn bọn hung ác thì xâm phạm chỗ ở của họ bất cứ khi nào chúng muốn. Sau khi bị đưa qua ba cánh cổng sắt, chị bị nhốt trong một gian phòng. Không có một bác sĩ nào đến để kiểm tra.
Chị đã bị nhốt ba ngày trong căn phòng ở bệnh viện tâm thần Xương Bình. Mỗi tối có ba tên hung ác xông vào, một đứa mang mặt nạ, một đứa để tóc dài, một đứa nói ngọng nghịu bị gọi là tên câm, chúng đến rồi thay nhau hãm hiếp một bé gái 9 tuổi, bé la hét vô cùng thê thảm. Lần nào tên đeo mặt nạ cũng xông vào cưỡng hiếp trước rồi mới đến tên tóc dài, tên câm cuối cùng, bé bị bức hại đến thân thể bại liệt tàn tạ không đi lại được, đại tiểu tiện ngay trên giường.
Chị Lưu nghe một người bị nhốt trong bệnh viện kể: Cha mẹ của cô bé này là học viên Pháp Luân Công, cả gia đình ba người đều bị nhốt ở bệnh viện này, sau khi cha mẹ cô bé bị bức hại chết đáng lý bé phải được đưa đến cô nhi viện, không thể tiếp tục giữ bé ở bệnh viện tâm thần này. Cô bé là học viên Pháp Luân Công, một cô bé mồ côi mới 9 tuổi có tội tình gì? Đã thế hàng ngày lại bị ba tên ác ôn hãm hiếp như thế, thật kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng. Trong phòng không ai dám lên tiếng phản kháng. Đúng là cảnh địa ngục ở nhân gian.
Trong phòng còn có một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, cô bị hãm hiếp đến phát điên và mang thai. Khi hỏi cô là người ở đâu, cô không trả lời mà chỉ cười như ngây dại. Mọi người không rõ cô là người đi kiện hay là học viên Pháp Luân Công. Vào một buổi tối, ba tên ác ôn sau khi thay nhau hãm hiếp bé gái 9 tuổi chúng vẫn chưa thỏa mãn thú tính, lại tiếp tục hành hạ cô gái này, thấy cô phản kháng, tên du côn ác ôn đeo mặt nạ liền trói tay cô lại, sau đó hắn thò tay vào trong âm đạo cô… rồi chị Lưu thấy máu chảy ròng ròng xuống chân của cô. Tình cảnh khiến chị run lập cập, khiếp hãi vô cùng! Mỗi buổi tối cô gái lại phải sống trong cảnh khủng bố cực độ như thế, cô kêu gào thảm thiết đến tận sáng.
Trong cảnh kinh khủng này, suốt ba ngày liền chị Lưu không ăn uống nổi, chị có lén mang được cái điện thoại vào nhưng không có sóng, không thể liên lạc được. Trong khi đó, người nhà của chị ở ngoài đang hốt hoảng tìm kiếm chị khắp nơi, việc duy nhất chị Lưu có thể làm là đút lót tiền cho bọn du côn, cầu xin chúng không động đến mình. Chị được biết những tên du côn này đều thuộc loại thần kinh không bình thường, chúng như những kẻ vô tri vô giác nên hung ác khủng khiếp.
Sau vài ngày người nhà chị Lưu và anh Vương tìm kiếm họ, đến ngày thứ tư thì họ được thả. Anh Vương định trở lại đòi lại tiền bị thu giữ, chị Lưu hoảng hốt nói: “Chú em này, muốn bao nhiêu tiền ra ngoài tôi sẽ đưa cho, mau đi nhanh thôi!” Thế rồi cứ thế chị đi vội vàng không dám dừng lại dù chỉ một tích tắc. Vừa ra đến ngoài là chị khóc òa lên. Mẹ chị sau khi nghe kể lại thì bị kích động đến kinh hoàng, mỗi lần chị định đi kiện lập tức quỳ trước mặt chị xin chị đừng đi.
Một người dân kiện ở Cát Lâm nói: Thường thì sau khi người nhà chúng tôi đi tìm kiếm và kháng nghị, chúng tôi mới được phóng thích, nhưng những học viên Pháp Luân Công thì vẫn bị giam lại tra tấn, hãm hiếp. Trước đây có phóng viên của một tờ báo trong nước còn nói chúng tôi bị như thế đáng kể gì, nhiều người còn bị thê thảm hơn nhiều, nhưng cấp trên của họ cũng không dám động vào.
Cô nói với phóng viên của Đại Kỷ Nguyên rằng: “Báo chí các anh nên mang những việc này ra ánh sáng, để mọi người hiểu đâu là chính đâu là tà. Giang Trạch Dân thực sự không còn tính người. Do hiện tại bọn họ vẫn còn đang nắm quyền lực trong tay, nên mọi người không dám nói ra những việc họ được chứng kiến tận mắt. Những chuyện tàn nhẫn hơn chuyện bé gái kia cũng có, chẳng qua hiện tại người ta không dám nói ra mà thôi.”
Mọi người hãy giúp chia sẻ thông tin sự thật này để giúp chấm dứt tội ác thú tính, tội ác chống lại loài người.
Nguồn: Sưu tầm
Xem thêm: Người chơi Ai là triệu phú sử dụng quyền trợ giúp ngay câu hỏi đầu tiên khi không biết mũ lưỡi trai là gì